
hỏi:
- Nhưng, tại sao bọn họ lại sợ anh ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Không chừng bọn họ sợ là cô, chứkhông phải tôi.
Viên Tử Hà bật cười, cô hỏi:
- Sợ tôi ? Tại sao phải sợ tôi ?
Bạch Ngọc Kinh thở dài nói:
- Nhất tiếu khuynh nhân thành, táitiếu khuynh nhân quốc, kiếm có bén nhọn đến đâu, e rằng không bằng được nụ cườicủa mỹ nhân.
Viên Tử Hà cười càng ngọt ngào, côchớp mắt nói:
- Anh... anh có sợ tôi không ?
Ánh mắt cô phảng phất chứa một lựclượng không thể kháng cự được, phảng phất đang khiêu chiến với y.
Bạch Ngọc Kinh thở ra nói:
- Tôi muốn không sợ cũng không được.
Viên Tử Hà cắn môi, hỏi:
- Anh sợ tôi, có phải là sẽ nghetheo lời tôi không ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Dĩ nhiên.
Viên Tử Hà nhoẻn miệng cười nói:
- Tốt, vậy thì tôi muốn anh uống vàily rượu với tôi trước đã.
Bạch Ngọc Kinh giật mình hỏi:
- Cô cũng uống rượu sao ?
Viên Tử Hà nói:
- Anh xem tôi có giống một ngườiuống được rượu không ?
Bạch Ngọc Kinh lại thở ra, nói:
- Giống.
Y đành phải thừa nhận.
Bởi vì y biết, giết người và uốngrượu, những chuyện đó, nhìn dáng điệu nhất định chẳng ai có thể nhìn ra.
oOo Bạch Ngọc Kinh đã từng say,thường thường say, nhưng trước giờ y chưa bao giờ say đến như vậy.
Lúc y còn rất nhỏ, y đã từng có mộtbài học.
Trong giang hồ có ba hạng người khóchọc vào nhất ... Ăn mày, hòa thượng và đàn bà.
Nếu ta muốn ngày tháng trôi qua tháibình một chút, tốt nhất là không được lại đụng vào bọn họ, bất kể là muốn đánhnhau, hoặc là uống rượu, cũng tốt nhất là đừng đụng vào.
Vì bây giờ y mới bị đầu nhức như bịvỡ tung ra.
Y chỉ nhớ được lần cuối cùng thualuôn ba bận, uống liên tiếp ba chén rượu lớn, uống rất nhanh, rất oai phong.
Sau đó đầu não của y hình như bỗngbiến thành trống không, nếu không có cái gì lạnh lạnh như băng đá bỗng đặt vàomặt y, không chừng đến bây giờ y vẫn còn chưa tỉnh dậy.
Cái gì lạnh băng đó, chính là bàntay của Tiểu Phương.
Không ai có bàn tay gì lạnh như vậy,chỉ bất quá Tiểu Phương không còn tay phải.
Bàn tay phải của y là cái lưỡi câubằng sắt.
Tiểu Phương tên là Phương LongHương, thật ra y không còn nhỏ nữa. Nhưng nghe đến cái tên đó, nếu cho rằng ylà một người đàn bà, là quá lầm lẫn, trên đời này không chừng ít có ai còn đànông hơn y. Đuôi mắt của y tuy đã có nếp nhăn, nhưng ánh mắt của y vẫn còn rấtsáng, ít gì cũng thấy được một vài chuyện người khác không thấy được.
Hiện tại, y đang nhìn Bạch NgọcKinh.
Nghĩ bụng cũng đã thấy gã, y lập tứclấy hai tay ôm lấy đầu, nói:
- Trời ơi, ngươi đấy sao ! Sao ngươilại ở đây ?
Phương Long Hương nói:
- Bởi vì tổ tiên của ngươi tích đức,vì vậy ta mới ở đây.
Y lấy lưỡi câu nhè nhè cọ xát cần cổcủa Bạch Ngọc Kinh, hững hờ nói:
- Nếu là Song Câu Hàn Xương lại đây,cái đầu của ngươi e đã dọn nhà rồi.
Bạch Ngọc Kinh thở ra một hơi lẩmbẩm:
- Không phải là rớt xuống khỏe khoắnsao ?
Phương Long Hương cũng thở ra nói:
- Cái tật của ngươi là cứ ham khỏekhoắn.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Sao ngươi biết ta ở đây ?
Phương Long Hương hỏi lại:
- Ngươi có biết làm sao ngươi lại ởđây không ?
Nơi đây là một căn phòng rất sạchsẽ, ngoài cửa sổ có bóng mát của một cây bạch thụ thật lớn phủ kín.
Bạch Ngọc Kinh nhìn bốn phía, cườikhổ nói:
- Không lẽ ngươi đem ta lại đây sao?
Phương Long Hương nói:
- Ngươi nghĩ là ai khác ?
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Cái vị Viên cô nương đâu rồi ?
Phương Long Hương nói:
- Cũng say với ngươi, túy lúy nhưnhau.
Bạch Ngọc Kinh cười phì nói:
- Ta đã biết mà, cô ta nhất địnhuống đâu bằng ta.
Phương Long Hương nói:
- Cô ta uống không bằng ngươi ? Thếthì tại sao ngươi say trước ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Ta uống nhiều hơn cô ta.
Phương Long Hương nói:
- Sao ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Lúc uống rượu thi, dĩ nhiên là takhông thể nào thật tình thi đua quá, lúc thi đánh đáo cũng không thật lắm,ngươi xem như vậy làm sao mà ta không uống nhiều hơn.
Phương Long Hương nói:
- Nếu ngươi đánh lộn với cô ta, dĩnhiên cũng không thể nào đánh thiệt được.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Đương nhiên.
Phương Long Hương nói:
- Giang hồ nói chuyện quả nhiênkhông hề sai lầm.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Nói chuyện gì ?
Phương Long Hương nói:
- Vì đàn ông đa số đều có cái tật đócủa ngươi, vì vậy người kinh nghiệm giang hồ đều biết rằng, đánh nhau, uốngrượu, đều nhất định không thể đụng phải đàn bà.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Ngươi là tay giang hồ lão luyện ?
Phương Long Hương nói:
- Nhưng ta còn không ngờ được rằng,khí phái của ngươi dạo này lại lớn quá như vậy.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Khí phái gì ?
Phương Long Hương nói:
- Ngươi nằm ngủ trong này, bên ngoàiít nhất có tới mười người đứng quanh dàn hàng.
Bạch Ngọc Kinh ngẫn mặt ra, nói:
- Mười người nào ?
Phương Long Hương nói:
- Dĩ nhiên là mười người rất có lailịch.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Rốt cuộc là ai vậy ?
Phương Long Hương nói:
- Chỉ cần ngươi còn đủ sức đứng dậy,ngươi có thể thấy họ đấy thôi.
Nơi đây là gian phòng cuối cùng trêncăn gác, phía dưới song phía sau là con hẻm rất hẹp.
Một người gù lưng đầu đội một cái mũrỉ cũ rích rách nát, trên người mặc một cái áo bông cũng rách nát, đan