
y ra thành bốn năm khúc.
Bọn phổ ky giật nảy mình lên, rồi lại hầm hè nhào lại. Chỉ nghe cách cách phách phách một trận vang lên, mấy gã phổ ky chồm lại, toàn bộ đều đã loạng choạng lùi lại, hai bên mặt bị đánh cho sưng vù đỏ cả lên.
Tiêu Thiếu Anh thì vẫn đang cười cợt đứng ở đó, nhìn nhìn bà chủ quán nói:
- Tôi đã nói, tôi chỉ bất quá lại đây kiếm bà để ngủ với tôi, không phải là lại ăn đòn.
Bà chủ quán nhìn y hằn học một hồi, bỗng lại bật cười lên. Lần này bà ta cười thật ngọt, thật mê hồn, bà ta dịu dàng nói:
- Ông lặn lội đường xá lại đây, là vì tôi thật sao ?
Tiêu Thiếu Anh lập tức gật đầu:
- Không giả tí nào.
Bà chủ quán cười thật quyến rũ:
- Xem ra ông thật là một kẻ có lòng.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Không những có lòng, mà còn có tình có nghĩa nữa.
- Qúy tính của ông ?
- Họ Tiêu, Tiêu là thổi tiêu dẫn phụng đấy.
Bà chủ quán cười ngặt nghẽo nói:
- Tiếc là tôi không phải phụng hoàng, chỉ bất quá là một con cọp cái.
Tiêu Thiếu Anh cũng cười ngất nói:
- Nhưng trong cặp mắt của tôi, con cọp cái như bà đây lại còn đẹp hơn cả ba trăm con phụng hoàng góp lại nhiều.
Bà chủ quán cười nói:
- Xem ra không những ông có học vấn, ông còn biết nói chuyện nữa.
Tiêu Thiếu Anh tít mắt lại, nói:
- Tôi còn có nhiều điều hay khác nữa, từ từ rồi bà sẽ biết mà.
Bà chủ quán nhìn y, ánh mắt càng mê hồn, bà ta bỗng nói:
- Dọn rượu lại đây, ta muốn uống với Tiêu công tử vài ly.
Rượu là rượu ngon, người là người đẹp.
Tiêu Thiếu Anh vốn đã say mèm, hiện tại có muốn tỉnh táo chút đỉnh cũng không được.
Bà chủ quán đã rót cho y một chén rượu lớn thật đầy, mỉm cười nói:
- Tôi biết Tiêu công tử là anh hùng, anh hùng nhất định đâu có ưống chén nhỏ, tôi xin mời ông ba chén lớn trước.
- Đừng nói là ba chén, ba trăm chén, tôi cũng uống hết.
Tiêu Thiếu Anh cầm chén rượu lên, bỗng chau mày lại, hạ giọng xuống hỏi:
- Chén rượu này có mông hãn dược trong đó không vậy ?
Bà chủ quán ném cho y một cái nhìn quyến rũ, cười nói:
- Đây đâu có phải là Thập Tự Phản, chỗ bán bánh bao nhân thịt người đâu, rượu làm gì lại có mông hãn dược ?
Tiêu Thiếu Anh cười lớn nói:
- Đúng, chén rượu này dĩ nhiên không thể có mông hãn dược trong đó, huống gì, bà chủ quán tự mình rót ra dùm, dù có độc dược, tôi cũng uống vào như không.
Y quả ngẩng cổ lên, rọt rọt, uống một hơi hết cả chén rượu vào trong bụng, rồi lại thò tay ra, cầm lấy tay bà chủ quán mân mê, tít mắt lại nói:
- Bày tay trắng quá, không biết có thơm không ?
Bà chủ quán cười như chuông ngân:
- Ông ngửi thử xem, có thơm không ?
Bà ta đưa bàn tay vừa trắng vừa mềm mại lại chóp mũi Tiêu Thiếu Anh thật.
Tiêu Thiếu Anh cầm bàn tay, như con mèo đói ngửi thấy mùi mỡ, ngửi qua ngửi lại, ngửi hoài không thôi, bỗng nhiên cười lớn lên hai tiếng, lộn ngược người một cái, bình lên một tiếng, cái đầu đụng mạnh xuống đất.
Bà chủ quán chau mày nói:
- Tiêu công tử, ông làm sao mà say rồi ?
Tiêu Thiếu Anh nằm sóng soài ra mặt đất, không động đậy tí nào, lần này mới thật là hoàn toàn như một người chết.
Bà chủ quán bỗng cười nhạt nói:
- Để đường lớn đàng hoàng cho ngươi đi, ngươi cứ muốn nhắm vào quỷ môn quan mà xông vào !
Bà ta lại sa sầm nét mặt, đập bàn một cái:
- Kéo hắn lại đánh một trận, đánh không chết coi như cái may của hắn, chết thì đáng thôi.
Bọn phổ ky đã bắt đầu chuẩn bị động thủ bỗng có người lạnh lùng nói:
- Đánh không được !
Khách hàng còn chưa đi hết sạch.
Trong góc phòng, còn có một người mặc áo xám ngồi đó, tự rót tự uống một mình, y uống không phải là rượu, cũng không phải húp canh.
Y uống nước lã.
Đến quán rượu để uống nước lã, không có mấy người, con người của y cũng giống như nước lã vậy, bình bình phàm phàm, lạt lẻo vô vị, gương mặt không có lấy một chút biểu tình.
Bà chủ quán nhìn chằm chặp vào y hai lượt, gằn giọng hỏi:
- Ngươi là gì của hắn ?
Người áo xám nói:
- Ta chẳng hề quen biết với y.
Bà chủ quán nói:
- Nếu không quen biết, tại sao lại xen vào chuyện của hắn ?
Người áo xám nói:
- Bởi vì ta cũng tìm chuyện rắc rối chơi.
Y nói cái giọng cũng rất lạt lẽo, làm như hòa thượng đang tụng kinh, đang siêu độ vong hồn người chết vậy.
Bà chủ quán lạnh lùng nói:
- Không lẽ ngươi cũng tính lại đây kiếm ta ngủ với ngươi ?
Người áo xám nói:
- Không phải.
Bà chủ quán cười nhạt nói:
- Nếu vậy ngươi tính lại tìm đường chết ...
Người áo xám nói:
- Cũng không phải là tìm đường chết, mà là tìm người chết.
Bà chủ quán nói:
- Nơi đây không có người chết.
Người áo xám nói:
- Có.
Bà chủ quán nhịn không nổi hỏi:
- Ở đâu ?
Người áo xám nói:
- Ta đếm tới ba, các người còn chưa cút xuống lầu, là lập tức biến thành người chết cả bọn !
Bà chủ quán lại biến hẳn sắc mặt.
Người áo xám đã đặt ly xuống bàn, lạnh lùng nhìn bà ta.
- Một !
Gương mặt y vẫn không một chút biểu tình, không có biểu tình thường thường lại là biểu tình đáng sợ nhất.
Bà chủ quán nhìn y, trong lòng bất giác muốn lạnh cả lên.
Bà ta đã thấy qua không biết bao nhiêu anh hùng, thấy qua không biết bao nhiêu hung thủ giết người, nhưng trước giờ chưa có ai làm bà ta sợ hãi bằng