Duck hunt
Thiên Đế Kiếm

Thiên Đế Kiếm

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 325004

Bình chọn: 9.5.00/10/500 lượt.

ết sẹo đó rất có ý nghĩa với NgàiHàn.Nó là lý do mà Ngài Hàn đã rời bỏ Uất Hận Thành để về đây…



Lã Vân hỏi lại lần nữa:

-Anh chắc là như vậy chứ ?

-Dạ, tôi khẳng định chắc chắn.

-Thôi, vậy anh hãy gọi ông An Dươngtới đây.

-Vâng !

Lã Vân hơi choáng một chút nhưng sựđiềm đạm tới băng giá của y làm y trấn tĩnh lại ngay.

Y quay về phòng khách…

Y cảm thấy một thời kỳ nữa lại sắpbắt đầu…



Vọng Quái tiếp tục bước đi, hắn nhìnthấy một đứa con gái, tuổi mới đôi mươi, làn da trắng thập thò sau tấm áo lụalàm bản năng của hắn hơi trỗi dậy một chút.Mẹ khỉ, đứa con gái xinh như thế kialại đi một thân một mình, thằng chó nào chịu được ? Nói có sai đâu, một thằngranh con đã chạy theo đuổi con bé kia rồi, miệng nói tay múa tùm lum.Vọng Quáithấy mình đáng ra nên nghỉ ngơi một chút, lắm đứa con gái xinh thế này thì tộigì mà không thịt lấy một vài con, để thế kia phí của lắm !

Hắn cười và lại bước đi…

Tới cổng của dinh trưởng lão ThiênThành đây rồi.Cái dinh không to lắm, nhưng cũng rộng rãi.Từ đây, hắn thấy cáiđền thờ của Hoả Thần Chúc Dung cách chừng mấy trăm bước chân, cái mục đích màhắn đến đây.Nhưng phải vào dinh trưởng lão cái đã…

2 người vệ binh chặn cửa nói vớihắn:

-Đi đâu ?

Vọng Quái không muốn lâu la mất thờigian nên hắn nói:

-Lấy nhiệm vụ.

-Thế thì ra chỗ người ngồi bànkia-Tên vệ binh chỉ-Trưởng lão đang bận chuyện với người của bang Độc Tâm.

Tên vệ binh nhấn mạnh vào bang ĐộcTâm như thể: “Người của bang Độc Tâm đang nói chuyện thì chớ cắt ngang vào kẻorắc rối lôi thôi”.

Vọng Quái cười nhạt hắn bước vào vàkhông làm theo lời của người vệ binh.Hắn tới thẳng chỗ trường lão Thiên Thànhđang nói chuyện.

Người tiếp chuyện với trưởng lão làmột tên mặt mũi bắt mắt đối với con gái, mặc một bộ đồ khá là thời trang.Cạnhbên tay phải là một thanh kiếm phát ánh sáng vàng nhạt-“Hoàng Kim à ?”- Đúngnhư lời Hắc Băng nói, có mấy thằng oắt con lăng xăng với đồ Hoàng Kim thật.VọngQuái thấy hơi buồn cười, “thằng này để ra đấy như cố tình cho bàn dân thiên hạthấy đây.”

-Trưởng lão !-Vọng Quái cười sằngsặc- lâu không gặp ngài rồi !

Trưởng lão nhìn lên, một tên lạ hoắcở đâu ra tự nhiên bắt quen với mình.

Tên đang nói chuyện với trưởng lãotỏ ra bực mình, một tên cận vệ sau lưng hắn hầm hè:

-Này, mày là ai ? Có biết đây làhương chủ Lỗ Quân của bang Độc Tâm không ?

Vọng Quái làm như thể không nghethấy cái chữ “hương chủ” , hắn lại nói với trưởng lão:

-Ngài trưởng lão, tôi không phải làngười thích rầy rà nên tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn, ngài hãy giao cái HắcĐế Ấn ra đây, tôi không muốn phải sử dụng bạo lực, ngài già cả rồi, nên nghĩthoáng đi một chút !

Trưởng lão như không tin vào taimình, làm sao mà tên này biết Hắc Đế Ấn chứ ?

Tên Lỗ Quân bực mình thật sự.Thằngcận vệ của hắn quát Vọng Quái :

-Này, cái thằng kia, mày có biếnkhỏi đây không ?

Vọng Quái vẫn cười.

Lỗ Quân hất đầu, thằng cận vệ củahắn rút kiếm xông tới.

Nhưng hắn vừa mới rút kiếm ra thìVọng Quái đã chụp tay vào cổ hắn, nhấc bổng lên.

Tên cận vệ của Lỗ Quân nghẹn ứ, mặthắn tím lịm lại:

-Đại… ca..cứu..

Mấy người vệ binh thấy có chuyệnliền xông vào, chốc đã vây kín quanh Vọng Quái, có cả những tên cận vệ của LỗQuân cũng xông vào nữa.

-Thả nó ra-Lỗ Quân gầm gừ.

Vọng Quái cười, hắn lắc cổ tay mộtcái.Tên cận vệ mắt như lồi ra, miệng sủi đầy bọt.

Vọng Quái thả cái xác chết xuống.Hắnlại nói tiếp:

-Chúng ta đi chứ, trưởng lão ?

Lỗ Quân chẳng nói chẳng rằng vungthanh kiếm vào Vọng Quái.

Hắn sững sờ khi thấy Vọng Quái chặnthanh kiếm của hắn bằng tay không.Thanh kiếm bị giữ lại bởi đôi bàn tay tráiđeo găng hở ngón của Vọng Quái.

Vọng Quái lấy tay phải chặt vàothanh kiếm.Thanh kiếm gẫy làm đôi.

Lỗ Quân còn chưa kịp hiểu cái gì thìmột cú đấm lao vào ngực hắn, trong phút chốc hắn tưởng quả đấm đó như một quả chuỳhạng nặng giáng vào ngực.Người Lỗ Quân bay về phía sau mười mấy trượng.

Vọng Quái thò tay vào cổ trưởng lãovà dứt ra một thứ như dây chuyền, có đeo một mặt phù chạm trổ tinh xảo.

-Ngươi…-Trưởng lão hét lên.

-Cám ơn ngài !

Tức thì những người vệ binh và taychân của Lỗ Quân xông vào…



-Này, Thiên Ma -Hắc Băng nói- Ngươicòn nhớ trận Thặng Thuỷ trước đây không ?

-Nhớ chứ ! –Thiên Ma gật đầu, mộtvài lọn tóc trắng xoá rũ ra từ trong cái mũ trùm- Hồi đó, Vọng Quái là độitrưởng của trận tập kích đó mà, thằng nào ở Uất Hận Thành lại không biết cái đóchớ ?

-Ta nhớ hồi đó ngươi đã là BậcTrung, chắc chắn là có kiểm tra về số thiệt hại thì phải ?

-Ờ, nhưng mà sao ?

-Thiệt hại thế nào ?

-Quân Uất Hận Thành chỉ có một tiểuđội, trong khi bọn chinh phạt của Tổ Long có hơn 5000 người, toàn là Thần Thúvà Kiếm Khách Trọng Binh nhận đồ Quân Hàm bậc Thượng cả…

-Chà…

-Ngươi tặc lưỡi cái gì ?

-Ta nhớ là quân của Uất Hận Thànhchết hết…-Hắc Băng tủm tỉm.

-Ừ -Thiên Ma cười ngặt nghẽo- Quânta chết hết, còn bọn Tổ Long…



Vọng Quái vung cú đấm vào một kẻchắn đường trước mặt hắn..



-Nghe nực cười thế nào ấy !-Hắc Băngho vì sặc cười.

-Ừ, bọn tiểu đội thì bị đội chinhphạt Tổ Long diệt hết, mà lại còn không chém được thằng nào nữa chứ !

-Nhưng…-Hắc