Thiên Đế Kiếm

Thiên Đế Kiếm

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 325491

Bình chọn: 7.5.00/10/549 lượt.

ứ đi.

-Ngài…

-Văn Diễn biết là mình sẽ chết,nhưng mà cậu ấy vẫn cứ đi.

Hãn Đồ không nói gì cả.

-Có những thứ… - Nguyên Trí nói - Đểđạt được nó ta phải trả một cái giá quá đắt.

-Vậy sao…

-Tôi có lỗi với tất cả các bạn củacậu, kể cả Từ Tuyên và cả chính cậu nữa. Đáng ra tôi đã phải ngăn cản chuyệnđưa đội Bạch và đội Vô tham gia vào việc này.

-Nhưng chẳng phải ngài đã cáu với TừTuyên về việc cậu ấy từ chối làm nhiệm vụ sao ?

Nguyên Trí thở dài.

-Con người là vậy, họ không muốn làmmột việc, nhưng tình thế và lý trí lại bắt họ làm.

-Ngài…

-Tôi chẳng ưa gì cái chuyện để cậuvà đội Vô vào trong thành một lần nữa.Chiến trường không phải là nơi mà ngườita có thể muốn ra thì ra, muốn vào thì vào.Nơi đó là tận cùng của sự sợ hãi vàbản năng sống.

-Vậy…

-Có tin bọn Tứ Vũ Tích đang đến TổLong Thành.

-Sao ? Tứ Vũ Tích ?

-Đúng, bọn chúng đang tới.Tôi khôngchắc đội Bạch có thể chiến đấu cả 100 vạn quân với Tứ Vũ Tích không.

-Chúng đến từ hướng nào ?

-Chúng bay từ hướng Đông, khôngnhanh chân cản chúng lại thì Từ Tuyên sẽ gặp rắc rối đấy.

Hãn Đồ không biết nói ra sao nữa,ông ôm trán.

Ngài Nguyên Trí đi qua trước mặtông.

-Đi hay không tuỳ cậu.Nửa canh giờnữa gặp lại tôi, không muốn đi thì cứ nói, tôi sẽ cử đội Thái hay đội Cảnh cũngđược.

Hãn Đồ rối tung cả đầu lên, vàotrong Tổ Long lần nữa thì ông không ngại, nhưng còn các đội viên, nhất là HàLiên, thì tính sao đây ?

-Tôi không thể vào được nữa ! – HãnĐồ hét lên.

Nguyên Trí quay lại, ông nhìn thấuvào mắt Hãn Đồ.

-Vẫn còn nửa canh giờ.

-Không, tôi không thể vào !

Nguyên Trí cười gượng, ông nói :

-Văn Diễn tuy chết…

-Đừng nói nữa !

-Nhưng các thành viên thuộc tầng lớpđứng đầu gia tộc Ngũ Hành đi hôm ấy không còn ai sống sót.

Hãn Đồ nín thinh, ông không thể nóigì.

-Tôi không hiểu vì sao Văn Diễn cóthể làm như vậy, nhưng tôi thấy ý thức chiến đấu của cậu ấy là vì muốn bảo vệThiên Tử.

-Ngài…

-Tôi vẫn không hiểu được quan hệgiữa Văn Diễn và Thiên Tử gọi là gì, nhưng tôi chắc chắn đã có một động lực gìđó thúc đẩy Văn Diễn khiến cậu ấy có thể chết vì sư phụ của mình.

Hãn Đồ lặng im.

-Cho nên, cậu đi thì có thể cứu đượccho Từ Tuyên.

-Sao ngài lại nghĩ như thế ? Mộtmình đội của tôi không chắc có thể chiến thắng ngay được Tứ Vũ Tích ! Không thểđánh kịp chúng để vào cứu Từ Tuyên đâu ! Đánh với bọn này ít ra cũng phải haicanh giờ !

-Ai bảo cậu và đội của cậu ? Cậuphải chiến đấu một mình với Tứ Vũ Tích, còn các thành viên sẽ phải vào trongnữa để cứu đội Bạch.

-Điên rồi ! Thứ lỗi cho tôi, ngàiđiên thật rồi ! Một mình tôi không thể đấu nổi với Tứ Vũ Tích. Ít ra cũng nêncho các đội khác đi cùng.

-Không được ! Chỉ một đội đi thôi,không thì lấy ai ở lại chiến đấu ? Nhỡ đâu quân địch đánh vào đây thì sao ?Quân ta đã phải bớt đi đội Ai Oán Đường và Sầu Lệ Điện rồi đấy.

Hãn Đồ lặng im.

Nguyên Trí cười:

-Yên tâm, đằng nào thì cậu vẫn cầmcự được với chúng nó kia mà ! Chắc chắn các đội Ai Oán Đường và Sầu Lệ Điện sẽvề kịp để cứu các cậu ra.

-Trên lý thuyết là như vậy, nhưngmà…

-Mà tôi chắc cũng chả cần đến mấyđội đó thì cậu vẫn thắng được Tứ Vũ Tích.

-Sao ngài lại nói vậy ?

-Con người, ai cũng có bản năng củaloài thú vật cả…

-Tức là…

-Là chuyện với đàn bà.

-À…- Hãn Đồ gãi tai.

-Và ở trên chiến trường, khi bị dồnvào chỗ chết con người sẽ bộc lộ đầy đủ bản năng để sinh tồn của mình.Nhưng sauchuyện của Văn Diễn tôi đã hiểu phần nào…

-Ngài hiểu gì ?

-Khi con người ta chiến đấu vì mộtcái gì đó thì không chỉ có bản năng mà cả lý trí nữa, giống như một con thú cóý thức nên người ta sẽ chiến đấu tới chết cho cái mà người ta theo đuổi.Vả lại…

Ngài Nguyên Trí quay đi:

-Tôi nghe Thiên Tử nói cậu là ngườicó bản năng sinh tồn cao nhất, hơn cả Từ Tuyên và Văn Diễn, tôi nghĩ cộng thêmcả tình thế của đội Bạch bây giờ, chắc là cậu sẽ hiểu.

Hãn Đồ đứng đấy, tuyết rơi phủ trắngvai áo đen của ông.

“Chiến đấu vì một cái gì đó”.

Vũ Tộc Ẩn Giả ngồi trên một cái ghếở giữa lều, người vẫn bị cuốn chặt bởi dây leo và gỗ.Hai người thuộc đội BiệtSát đi qua đi lại trước mặt bà ta.

Một người đưa đôi tay lên mặt của VũTộc Ẩn Giả.

-Đồ khốn, người định làm gì ? - ẨnGiả rít qua kẽ răng, người giãy giụa trong đám dây leo.

-Chả trách người ta bảo bà xinh đẹpnhất tộc Vũ, đã gần 60 năm rồi vậy mà khuôn mặt và cơ thể như 20 tuổi vậy.

-Đồ bỉ ổi ! - Ẩn Giả nhổ toẹt vàomặt người lính. - Bọn ngươi là lũ khốn nạn !

Người lính lau cái khăn che mặt dínhnước miếng, anh ta cười:

-Bà đừng nói như thế.Thời kỳ Đại HốnLoạn này cuối cùng chỉ nhằm về Uất Hận Thành, chửi người khác nhưng thực chấtlại phải dựa vào họ.

-Ngươi thì biết cái gì ? Ngươi chẳnglà cái quái gì cả !

Người lính Biệt Sát ghé sát khuônmặt vào mặt Vũ Tộc Ẩn Giả:

-Tất cả chỉ vì Hắc…

-Dừng lại. - Một giọng nói nghiêm nghịvang lên. - Cậu không nên nói ở đây !

Hai người lính quay ra cửa lều, họliền cúi đầu:

-Ngài Thiên Tử !

Vũ Tộc Ẩn Giả phì hơi, lộ rõ vẻ coithường.Hai người lính Biệt Sát đưa ánh mắt đầy sát khí về phía Ẩn Giả.

-Thôi ! Hai cậu ra ngoài đi ! Đừngnên để ý những lời nói đó.

Hai người lính Biệt Sát ra ngoài c


XtGem Forum catalog