
thu hồi kiếm, xoay người lại đi tới trước mặt vị nhân huynh hắn đã mượn kiếm, đưa kiếm cho hắn. Nhân huynh chất phác kia tiếp nhận. Nhưng trong nháy mắt khi hắn tiếp nhận thanh kiếm kia, một trận gió thổi qua. Thanh kiếm trang trí kia lập tức biến thành bụi, ở trên tay vị nhân huynh kia bị gió thổi đi.
- Ách, xin lỗi. Thanh kiếm này bao nhiêu tiền, ta đền cho ngươi.
- Không, không cần. Chỉ để trang trí mà thôi, không đáng bao nhiêu tiền!
Vị nhân huynh kia trợn trừng mắt nhìn, nuốt nước miếng một cái, trả lời.
- A, vậy hôm nào ta mời ngươi ăn cơm!
Trong túi của Vu Nhai chỉ còn mấy ngân tệ. Hắn không muốn lấy ra kẻo mất mặt. Tuy thanh kiếm này chỉ dụng để trang trí, nhưng không chỉ là mấy ngân tệ. Hắn lại đi tới bên cạnh Vu Tiểu Dạ nói:
- Đi thôi Tiểu Dạ. Nhanh dẫn ta đi tới thư viện!
- A a!
Vu Tiểu Dạ gật đầu, cứ như vậy bị Vu Nhai kéo về phía cửa khác của đại sảnh trưng bày. Bước chân của bọn họ càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Phía sau vang lên những tiếng bàn tán xôn xao.
- Vừa nãy đã xả ra chuyện gì vậy?
- Đó là… tên bại hoại kia sử dụng thanh kiếm trang trí bình thường đánh bại Cổ học trưởng, Học Chưởng Binh Giả bát đoạn, cầm loan đao phẩm chất Huyền Binh tam giai.
- Chỉ là ba kiếm. Ta không nhìn nhầm chứ?
- Hình như không có nhầm. Được rồi, huyền khí của hắn là mấy đoạn?
- Dường như là Học Chưởng Binh Giả lục đoạn. Ta chỉ có thực lực thất đoạn, cảm giác không quá chân thật.
- Ta cũng cảm giác là lục đoạn. Các ngươi nói hắn có phải là Chưởng Binh Sư lục đoạn hay không? Có phải hắn giả heo ăn lão hổ hay không?
- Không có khả năng!
Mọi người điên cuồng thảo luận, dường như muốn giải đáp được tất cả mọi điều về Vu Nhai. Đáng tiếc càng bàn luận, bọn họ lại càng khiếp sợ. Bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thật đáng sợ.
Tất cả mọi người nhìn về phía nhân huynh vừa cho mượn kiếm, lắc đầu. Kiếm cũng đã biến thành bột phấn, không có khả năng động tay động chân tìm hiểu trên thân kiếm được điều gì. Vậy chỉ có thể nói vừa rồi, kẻ bại loại kia đã dùng kiếm pháp cường đại đến mức đủ cho hắn khiêu chiến vượt cấp.
- Không có khả năng. Tại sao có thể như vậy được? Sao có thể như vậy được. Ta lại thất bại. Lần này hắn còn không sử dụng tới dụng Huyền Binh.
Phụt...
Cổ Phong phun ra một búng máu, trực tiếp ngã xuống đất, không cẩn thận lại đụng phải đầu. Chỗ được băng lại có máu rịn ra.
Tả Nhân Nhân cũng không thèm liếc mắt nhìn Cổ Phong vừa ngã xuốn dưới chân. Nàng nhìn chằm chằm về phía Vu Nhai vừa rời đi. Một lát sau, nàng mới hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía ngoài đại sảnh. Ngay cả buổi trưng bày Huyền Binh nàng cũng không quan tâm nữa.
Chẳng biết qua bao lâu, đám người nghị luận cuối cùng cũng rời đi. Cuối cùng cũng có người có lòng tốt nâng bạn học Cổ Phong vừa nhận phải đả kích sâu sắc lên, đưa đi chạy chữa. Nhưng không ai chú ý tới than tàn kiếm vốn đang linh động chậm rãi thay đổi trở nên tĩnh mịch.
Về phần chuyện trừng phạt kẻ bại hoại, mọi người tạm thời đều lãng quên. Người nhớ cũng không cho rằng bọn họ mạnh hơn Cổ Phong.
- Biểu ca, biểu ca, cuối cùng biểu ca đã đồng ý sử dụng kiếm!
Vu Tiểu Dạ kéo Vu Nhai lại có chút sốt ruột nói. Con mắt nàng phát ra ánh sáng lấp lánh nhìn hắn, còn nói ra những lời khiến Vu Nhai cảm thấy kỳ quái không hiểu nổi. Đây là nỗi bi ai của kẻ mất trí nhớ. Không đợi Vu Nhai trả lời, Vu Tiểu Dạ lại thận trọng hỏi:
- Biểu ca, chẳng lẽ… chẳng lẽ biểu ca đã khôi phục trí nhớ sao?
Vu Nhai đối với vấn đề của Vu Tiểu Dạ lại càng không hiểu ra sao. Chờ sau khi Vu Tiểu Dạ nói rõ nguyên nhân, hắn mới biết được, hóa ra chủ nhân trước kia của thân thể này đã ở trong Độc Cô gia nhiều năm, học được không ít kiếm pháp của Độc Cô gia, tất nhiên sẽ sử dụng kiếm. Hơn nữa kiếm pháp của hắn cực kỳ cao thâm. Hắc hắc, Độc Cô gia là lãnh chủ tỉnh Kiếm Vực, là đệ nhất kiếm đại lục. Cho dù là đệ tử ở phía ngoài cùng đi ra cũng có kiếm pháp cao thâm.
Chỉ có điều không biết gia hỏa suy nghĩ thế nào, bởi vì bị trục xuất khỏi gia tộc, sau đó để tỏ lòng trung thành đối gia tộc Độc Cô, hắn quyết định không dùng kiếm nữa, muốn nhờ đó cảm hóa được gia tộc Độc Cô.
- Độc Cô, Độc Cô... Ngươi không còn là người của gia tộc Độc Cô nữa. Ngươi không xứng để dùng kiếm. Ngươi...
Vu Nhai không ngừng nghĩ tới cảnh tượng trong mơ do chấp niệm đáng ghét kia hóa thành. Khóe miệng hắn giật giật vài cái. Người khác nói ngươi không xứng sử dụng kiếm, ngươi liền không sử dụng kiếm sao? Đây là biện pháp ngu ngốc gì vậy? Người này quả thực chính là cực phẩm trong đám người cặn bã, đáng thương lại thật đáng buồn.
Vì biểu hiện sự trung thành, ba năm không dùng kiếm. Đổi lại là cái gì? Chắc hẳn người ta đã quên mất sự tồn tại của ngươi rồi.
Cũng tốt. Trước đây, dù sao gia hỏa này cũng là cao thủ dùng kiếm. Mình đột nhiên không cần giải thích nhiều về chuyện kiếm kỹ. Đại ca ta tuy rằng mất trí nhớ, nhưng không có quên võ công. Lời giải thích này đúng thật là hoàn mỹ.
Xem kia, trên mặt Vũ Tiểu Dạ lại vui mừng nở hoa rồi.
Thư viện Bắc Đấu, cực lớn