
giống như cung điện cổ đại của Âu Châu kiếp trước, có mấy thiền điện, với các loại sách khác nhau. Trong đó có kho tàng trữ bí thịch mà Vu Nhai muốn đi.
Đại nhân binh phòng đầy chấp nhất kia cho Vu Nhai lệnh bài, cho hắn tùy ý tiến vào, nhưng chỉ một mình hắn mà thôi. Vu Tiểu Dạ tuy là học sinh mới nhập học của học viện Bắc Đấu, nhưng cho dù là học sinh năm cao dưới tình huống không được trao quyền cũng không được bước chân vào đây. Bởi vậy có thể thấy được, danh vọng và lực lượng của binh phòng đại nhân ở Bắc Đấu Thành thế nào. Hắn cho Vu Nhai lệnh bài chẳng qua cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
- Ừ, tầng thứ nhất là khu vực duy nhất ngươi có thể đi lại. Ngươi chỉ có quyền chọn ra một loại bí tịch, nhưng không thể tùy ý mang ra ngoài. Sau khi chọn xong, lại đây đăng ký. Từ nay về sau ngươi còn có thể trở lại quan sát ba lần. Sau ba lần nếu như ngươi không nhớ được đầy đủ nội dung của bí tịch, vậy ngươi hãy mời bộ binh đại nhân các ngươi tới nói một tiếng.
Sau khi xem xong lệnh bài của Vu Nhai, mắt lão già trước mặt cũng không ngước lên nhìn lấy một cái, nói.
Vu Nhai thầm nghĩ, quản lý bí tịch này quả nhiên nghiêm ngặt. Sau khi tạm thời chào Vu Tiểu Dạ một tiếng, hắn vội vàng đi vào. Hắn liếc nhìn những giá sách được để kín mít, vô số bí tịch hiện ta đến mức khiến ngươi hoa cả mắt. Không ngờ ở thế giới này lại có nhiều bí tịch võ công như vậy. Đây chỉ là Bắc Đấu Thành mà thôi. Xem ra nội dung đám kiêu binh kia nói chuyện trên trời dưới đất không ít điều đều là thật. Thế giới này thật sự có cá thể cường đại đến mức gần tiên gần thần.
Nhìn một chút, ánh mắt Vu Nhai lại nhìn tới một tấm bảng ở ngay cửa. Phía trên là quy định trong Bí Tịch Điện này. Chỉ có điều tất cả đều nhằm vào học sinh, đối Vu Nhai cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Điều khiến cho Vu Nhai chú ý chỉ có hai điều.
Điều thứ nhất là, bí tịch tầng thứ nhất chỉ là ở dưới Binh Tướng Sư. Nếu như thực lực đạt được Tướng Binh Sư vậy chỉ có tiếp tục đi lên tầng trên tìm.
Hiện tại Vu Nhai chỉ có Chưởng Binh Giả lục đoạn. Phía trên Chưởng Binh Giả còn có Chưởng Binh Sư, sau đó mới tới Tướng Binh Sư. Như vậy còn cách xa.
Điều thứ hai lại nói tầng thứ nhất này cũng không ít điển tịch bị rách. Có thể tu luyện nếu muốn, nhưng phải tự gánh lấy hậu quả. Cảm giác giống như mua vé xổ số vậy. Vận khí tốt có lẽ có thể đạp trúng cứt chó, tìm được một thánh điển thần cấp nào đó.
Vu Nhai nhún vai, liền đi vào kho sách.
Bên trong này rất ít người. Thỉnh thoảng vẫn có thể thấy một hai người. Học sinh cũng có thời gian và số lần quy định. Bọn họ đều đang học bằng cách ghi nhớ bí tịch, không ai chú ý tới hắn. Hơn nữa bây giờ còn chưa chính thức khai giảng. Đợi tới lúc khai giảng, người sẽ càng nhiều hơn.
Vu Nhai cũng không lập tức đi chọn sách ngay, mà đi tới một góc phòng không người, ngồi xuống, hít một hơi thật sâu. Huyền khí trên người lóe lên. Một cục gạch màu đen liền xuất hiện ở trong tay hắn. Đúng đó chính là Huyền Binh nhập thể bản mệnh của hắn.
Cục gạch? Hiện tại ai còn dám xem thường nó là cục gạch nữa?
Vu Nhai run rẩy lật Huyền Binh bản mạng phía trên có khắc ba chữ lớn Huyền Binh Điển ra. Phía trong trang sắc màu trắng phát ra ánh sáng chớp hiện đập vào mắt. Đầu tiên là một đoạn văn. Chỉ có điều tất cả đều là thể chữ thời đại viễn cổ. Không ngờ Vu Nhai xem lại có thể hiểu được.
Vu Nhai từ nhỏ đã bị một lão gia gia nhận nuôi. Lão gia tử kia đam mê chữ cổ, cũng cho hắn theo học. Thứ hắn học lại chính là loại chữ này. Đồng thời, cục gạch này... A không, cái Huyền Binh Điển này vốn cũng là truyền gia chi bảo do vị lão gia gia kia lưu lại. Xem ra đó cũng không phải là ngẫu nhiên. Lúc này Vu Nhai mới nhớ tới, khi còn bé gia gia hình như thường hay đờ người ra nhìn cục gạch này.
- Huyền Binh Điển, tất cả binh giả, đoạt thiên tạo hóa, với binh giả...
Dưới sự cố gắng tìm hiểu, trên cơ bản đoạn văn này đang khen ngợ Huyền Binh Điển này trâu bò tới mức nào, có thể thu thập đủ loại binh khí, có thể tu luyện và sử dụng những binh khí này. Nếu như tu luyện Huyền Binh Điển tới mức viên mãn, có thể vô địch khắp thiên hạ vân vân.
Chữ giữa các hàng cũng không biết khắc họa ra thế nào. Hắn có cảm giác dường như bị những chữ này hấp thu vào vậy.
Vu Nhai đối với những lời nói khoa trương này cũng không có mấy hứng thú. Hắn thu hồi ánh mắt, lật trang thứ hai ra. Mỗi trang Huyền Binh Điển đều có vẻ rất dầy và nặng, lại mang theo cảm xúc giống như một loại kim loại kỳ lạ. Sợ rằng không quan tâm xé thế nào cũng xé không rách?
Khi mắt hắn nhìn vào trang thứ hai. ánh mắt chợt chăm chú. Một thanh trường kiếm màu xám hoàn toàn bị phù văn kỳ dị bao trùm được in ở giữa trang thứ hai Có cảm giác dường như nó không ngừng chớp động. Hắn liếc mắt nhìn lại, dường như là hình ảnh siêu cấp 5D kiếp trước. Hình như bất cứ lúc nào cũng có thể đưa tay vào lấy thanh kiếm ra. Trên thực tế, Vu Nhai đã làm như vậy, nhưng lại thật sự cầm được thanh kiếm.
Chỉ có điều, khi Vu Nhai muốn nhấc kiếm lên, lại phát hiện hắn giống như đang nâng một khối đá nghìn cân lên. Ngay cả khí lực nhấ