Cưới Ma

Cưới Ma

Tác giả: Chu Đức Đông

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 324670

Bình chọn: 9.00/10/467 lượt.

g như nó vẫn đang ẩn nấp đâu đó trong không gian, mở to không chớp,lúc nào cũng chăm chú theo dõi từng cử động của Lục Lục.

Đôi mắt ấy không ở trong máy tính, không ở trong căn hộ này,mà là chơi vơi trong vũ trụ bao la. Mỗi người là một thế giới, thế giới của mỗingười đều có một đôi mắt ở trên cao; giống như mặt trăng. Người ta nói rằng chỉcó một vầng trăng duy nhất, thực ra mỗi người đều có một vầng trăng của mình.

Lục Lục mất ngủ, thức trắng.

Nếu thật sự không có đôi mắt kia, thì tại sao khi cô chơi game,mỗi lần đến đoạn giao tranh có tính quyết định thì máy lại đơ? Chắc chắn đã cómột sự can thiệp vô hình! Chứ không thể nói chỉ là tình cờ, ngẫu nhiên. Nếu làtình cờ ngẫu nhiên, thì tại sao những người chơi bài, đã gặp vận son thì vánnào cũng son, đã gặp vận đen thì ván nào cũng đen? Tại sao? Khi bốn người chơibài, hình như luôn có một người vô hình ngồi im lặng theo dõi. Đã có rất nhiềungười từng trải nghiệm, ai cũng có những cảm nhận như vậy, thế nhưng không aicó thể lý giải được một cách rõ ràng. Rồi người ta cũng mặc nhiên chấp nhận vàcoi đó là “vận”. Cứ thế, khi vận đang son thì người ta hay có tin vui, làm việcgì cũng suôn sẻ; khi vận đang đen thì luôn gặp tin dữ, uống ngụm nước cũng nghẹntắc cổ…

Lục Lục muốn tìm ra căn nguyên của những chuyện bí hiểm này,nếu tìm ra đáp án thì cô sẽ không sợ đôi mắt kia nữa.

Hãy thử thực hiện một thí nghiệm nhỏ: trải tờ giấy ra, coi tờgiấy là đời người. Lấy một ngày làm đơn vị. Sau đó cầm nắm gạo ném xuống tờ giấymột cách tự nhiên; chỗ tập trung nhiều hạt gạo tức là vận son, chỗ hạt gạo thưathớt tức là vận đen. Chắc chắn phải có chỗ lượng gạo nhiều ít khác nhau. Nếu mậtđộ gạo trải đều trên mọi đơn vị ngày, thì điều đó mới là không thể giải thích nổi.Và nếu mỗi đơn vị ngày đều chứa một lượng gạo như nhau, sẽ không có khái niệm vậnson hay không son như chúng ta vẫn hay gặp trong cuộc sống thật này nữa.

Lục Lục tuy là dân viết lách nhưng cô vẫn có những suy nghĩrất lý tính. Cô luôn chịu khó quan sát mọi sự việc xung quanh mình một cách tỉmỉ và logic. Bằng cách rất trực quan này, cô dường như hiểu ra rất nhiều vấn đề.Và thế là cô không thấy sợ nữa. Lục Lục tắt đèn, ngả người xuống nằm ngủ.

Dưới ánh trăng, bức tường trở nên sáng ma mị.

Có thứ gì đó đang nhấp nháy trong chỗ tối…

Lục Lục vẫn có cảm giác đôi mắt kia vẫn đang nhìn mình! Cô sắpphát điên.

Hình như nó không phải ở một nơi nào đó quá xa xôi, vì Lục Lụccảm thấy nó ở rất gần. Nhưng hình như nó không ở trong phòng ngủ này, vì cô cảmthấy nó ở rất xa, ngoài mọi đoán định của mình…

Lúc này, chiếc máy tính vẫn đang để trong thư phòng tối om.Mạng internet thực ra là cả một thế giới rộng lớn. Kết nối mạng, ta có thể nhìnthấy đôi mắt của các Tổng thống, đôi mắt của các ngôi sao, đôi mắt của các ngườiđẹp, đôi mắt của những gã đàn ông đê tiện, đôi mắt của trẻ thơ, đôi mắt của convoi, đôi mắt của con gián… Nhưng, Lục Lục ý thức được rằng đôi mắt đang nấptrong máy tính của cô chẳng liên quan gì đến mạng internet.

Dòng suy nghĩ tiếp tục trôi đi… Lục Lục bất chợt nhớ ra mộttấm ảnh lớn mà hơn chục hôm trước Chu Xung nhận được. Đôi mắt kia chính là đôimắt của người trong bức ảnh đó.

Đôi mắt mà cô đã tưởng tượng ra!

Lục Lục nằm im nhìn nhận lại toàn bộ sự việc.Lẽ ra cô khôngnen nghĩ đến tấm ảnh đó vào lúc này, đúng hơn là cô tuyệt đối không nên khớpđôi mắt trong tấm ảnh với đôi mắt mà cô cảm giác nó đang tồn tại. Nhưng, ai cóthể kiểm soát trí tưởng tượng của mình?

Đó là một tấm ảnh hoàn toàn bình thường, đã trôi nổi trên mạngrất lâu, không rõ lai lịch từ đâu ra, không có chú thích nguồn, không một âmthanh. Chỉ là một tấm ảnh câm lặng, nhưng đã khiến cho vô số người gặp ác mộng,thậm chí sợ hại đến phát điên.

Vào một buổi tối cách đây hơn chục ngày, Lục Lục đã đi ngủ,Chu Xung ngồi ở thư phòng và lên mạng. Chẳng rõ bao lâu sau đó, Lục Lục mơ hồnghe thấy tiếng anh hét lên: “Lục Lục! Lục Lục…” Giọng anh lạc hẳn đi.

Lục Lục ngồi dậy, cô như nửa tỉnh nửa mê, không xác định đượclúc này trời vừa mới tối hay đã sắp sáng. Cô vội xuống giường rồi chạy ào sangthư phòng, thấy Chu Xung mặt tái nhợt, anh đang ngồi trước máy tính. Vẻ mặt củaanh khiến Lục Lục phát hoảng.

Cô đứng phía sau màn hình, khẽ hỏi: “Sao thế?”

Chu Xung nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng run run: “Sợquá!”

Lục Lục không dám đi vòng sang phía trước màn hình, tiếp tụchỏi anh: “Là thứ gì vậy?”

Chu Xung nói: “Em sang đây mà xem!”

Lục Lục vẫn đứng im, cô muốn Chu Xung nói rõ hơn.

Chu Xung lừ mắt: “Đồ khỉ, mau sang đây!”

Lục Lục đành bước vòng sang, đứng cách mấy bước nhìn vào mànhình. Thì ra là một tấm ảnh. Chỉ thấy lờ mờ, cô bèn bước lại gần để nhìn cho rõhơn. Đó là tấm ảnh đen trắng, được tô màu một cách thủ công[1'> , k


Snack's 1967