
Mary.
Vậy mà cô lại vướng víu bà dì như vướng bận đứa con nhỏ còn ẵmngửa, có bực không?
Các xe đã đầy nhóc hàng hóa, chúng lặng lẽ lần lượt rời lữquán.
Công việc đêm nay nhanh chóng hơn lần trước. Cũng không cóai đột nhập bí mật vào như lần trước, trò chuyện cùng chủ quán...
Nhiều ngày tiếp theo, không có gì xảy ra. Những chuyến xe chạyngang, lủi nhanh như một con bọ hung bị đuổi.
Một sáng kia trời lạnh, đá phủ ngập sân, mặt trời le lói giữabầu trời trong sáng. Núi đá sừng sững mầu xanh thẫm, các vũng lầy thường ẩm vànâu hôm nay cũng hóa trắng, lấp lánh ánh nắng chan hoà.
Gió thổi nhẹ. Mary bớt nản khi thấy mặt trời. Nàng mang áoquần đi giặt. Nước ấm và bọt xà phòng làm nàng thích thú, vừa hát vừa làm việc.Sáng nay, Joss lên ngựa ra đi.
Mỗi lần lão đi, Mary thấy nhẹ nhõm lạ. Bỗng có tiếng gõ vộivàng nơi cửa kính. Mary quay lại nhìn, dì nàng tái xanh ra hiệu cho nàng vàonhà. Mary vội chùi tay vào tập dề, chạy vào cửa sau, dì ôm lấy Mary run rẩy, lắpbắp không ra tiếng. Mary trấn an dì:
- Có gì vậy, thưa dì? Đừng sợ, dì cứ thong thả nói... Dì ngồixuống đi!
Nàng nói và dìu lại ghế. Dì Patience cắn môi, hất hàm chỉ racửa, thì thào:
- Ông Bassat đến! Ông đến với một người nữa! Chúa ơi! Ta làmsao đây, hở Mary?
Tiếng dì nghẹn trong cổ họng trong lúc tiếng gõ cửa cấp báchhơn. Dì nói như rên:
- Ông tới làm chi hở trời? Ông ấy có tới đây bao giò đâu? Chắcông ấy nghe chuyện gi rồi. Mary! Làm sao?
Mary suy nghĩ thật nhanh: nếu đại diện pháp luật đến thì cònđợi gì nữa? Nàng sẽ kể hết, sẽ tố cáo không sót một chi tiết nhỏ. Nhưng dì nàngrun rẩy nắm chặt tay nàng, van vỉ:
- Mary! Cháu hãy cứu dì! Cháu hãy thương dì... Nếu có chuyệngì xảy ra cho anh ấy, dì chết mất! Cháu ơi! Mary...
Tiếng gõ cửa càng gấp. Mary nói:
- Dì cứ yên tâm. Ta phải mở cửa cho họ vô nhưng dì đừng kểlôi thôi chi cả. Cứ nói chú đi vắng và dì không biết gì là yên. Có cháu đứngbên dì, đừng sợ.
Mary lại mở cửa. Hai người lại đứng ở cổng. Một người to lớncưỡi con ngựa ô tuyệt đẹp, mặc áo choàng, mũ gần kín mắt, khoảng 50. Ông quát:
- Làm gì lâu lắc vậy? Coi bộ lữ quán này không muốn tiếpkhách hàng phải không? Chủ nhân đâu?
Dì Patience đẩy cháu tới trước. Mary điềm tĩnh:
- Ông Merlyn đi vắng. Nếu ông muốn giải khát, xin mời haiông vào, chúng tôi xin hầu...
- Hừ! Hết chỗ rồi sao đến đây giải khát? Ta muốn gặp chủnhân. Bà này là vợ Merlyn, bao giờ chồng bà về?
- Dạ thưa ngài, nhà tôi đi từ sáng sớm và không biết có về kịptối nay không?
- Phiền chưa! Tôi muốn nói chuyện với ông ta. Này, bà Joss!Dù chồng bà đã lừa tôi mua được lữ quán này, nhưng tôi cũng không đến đây vìchuyện đó nữa. Điều tôi không dung được là đất đai quanh đây của tôi bị mang tiếngvì chuyện bất lương xảy ra khắp vùng...
- Thưa, tôi không hiểu ngài muốn nói chi? Chúng tôi sống thậtyên tĩnh. Có cháu tôi đây, biết rõ...
Hai tay đan vào nhau, dì Patience nói:
- Thôi! Tôi không ngu đâu. Tôi để ý lữ quán này lâu rồi. Lữquán này làm cho dân quanh đây đến tận bờ bể đều khiếp đảm. Chớ giở trò đóng kịchvới tôi.
Tên giúp việc nắm cương ngựa cho chủ nhân bước xuống. ÔngBassat nói:
- Nhân dịp này, ta cần xem xét khắp nhà. Bà đừng phản đối vôích. Ta là quan toà, có giấy khám nhà đây.
Ông vượt qua hai người, bước vào trong. Bà dì giơ tay ngăn,nhưng cháu bà khuyên:
- Dì nên để ông ấy khám. Ngăn lại chỉ tổ ông nổi giận lên.
- Chúa ơi! – Ông Bassat kêu to – Sao mà giống nhà mồ quá!Các người làm sao nên nỗi này? Xưa kia lữ quán xinh xắn bao nhiêu! Bàn ghế đâu?
Ông xông vào phòng khách và trỏ những vách ẩm ướt:
- Không bao lâu nữa mái nhà sẽ đổ ập xuống cho xem! Đời tôi,tôi chưa từng thấy sự bê bối đến mức này. Nào! bà đưa tôi lên lầu coi.
Mặt tái xanh, dì Patience quay về phía cầu thang mắt tìmMary để trấn tĩnh. Mỗi góc nhà đều được ông Bassast ghé mắt nhìn, ông giở từngcái bao cũ, quan sát đống khoai tây. Miệng ông không ngớt quát tháo vì kinh tởmvà giận dữ:
- Đây là lữ quán ư? Không có lấy một cái giường? Mọt ăn từtrên xuống dưới, bẩn thỉu hôi hám... Bà hóa câm rồi sao, bà Merlyn?
Dì Patience chỉ lắc đầu, ông Bassat quay sang cô gái:
- Vậy còn cô? Cô có gì nói không?
- Thưa, tôi mới đến đây, mẹ tôi mất nên tôi đến ở với dìtôi. Dì tôi không được mạnh trong mình, thần kinh yếu...
- Sống ở đây thì thần kinh yếu là phải. Nào, cô dẫn tôi đếncăn phòng kín mịt dưới kia xem!
Dì Patience nhìn Mary trân trối. Mary gượng làm gan:
- Thưa, ông muốn nói căn phòng làm kho phải không ạ? Chú tôiđã khóa lại trước khi đi, và tôi không biết chìa khóa ông ấy để đâu hay mangtheo.
- Vậy thì hỏi coi bà ấy có cất hay không?
Dì Patience lắc đầu lặng lẽ.
- Được! Không sao! Ta đập gãy cửa mà vào!
Nói xong, ông ra sân gọi người giúp việc. Mary nắm tay dì thậtchặt:
- Dì đừng run, người ta biết. Cứ phớt tỉnh. May ra...
Gã người làm cầm thanh sắt lăm lăm trong tay. Gã có vẻ hàilòng vì công tác chủ giao phó. Mary hẳn sung sướng nếu không có dì bên cạnh. Lầnđầu, nàng được ghé mắt vào căn phòng bí mật. Nhưng nếu họ khám phá ra cái gìthì hai dì cháu sẽ liên lụy, làm sao chứng minh là mình vô tội? A