Disneyland 1972 Love the old s
Tình Yêu Phù Thuỷ

Tình Yêu Phù Thuỷ

Tác giả: Agatha Christie

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322972

Bình chọn: 7.00/10/297 lượt.

người. Tôi là một người bướng bỉnh, thưa ông. Ngày tháng qua đi và niềm tin của tôi được thể hiện. Người mà tôi trông thấy là Venables chứ không phải ai khác. Ồ! Tôi biết, buổi tối đầy sương mù! Tôi chỉ ở cách đó có một quãng. Nhưng cảnh sát thì không tin rằng tôi có tài nhận diện đó. Tôi đã nhắc lại "Nào xem, anh đã nhầm". Nhưng tôi vẫn tiếp tục cảm thấy là mình không nhầm lẫn. Cảnh sát nói cái đó là không thể được.

- Nhưng ai thì không thể được chứ? Với sự bại liệt ở mức độ đó?

Ông ta ngăn tôi một cách như ra lệnh.

- Vâng, vâng... ông không thể tưởng tượng là cái người ta dự định làm và cái người ta đã làm thì khác nhau. Tôi không cho rằng trong giới thầy thuốc lại có những kẻ ngây thơ. Một người thầy thuốc chữa một con bệnh. Nhưng có nhiều cách... Một dược sĩ còn giỏi hơn một thầy thuốc... một vài chất độc, ví dụ như vậy, việc pha chế hoàn toàn vô hại. Người ta "chế tạo" ra bệnh sốt rét, bệnh khô cuống họng, bệnh ngoài da hoặc tăng sự bài tiết thông thường lên...

- Nhưng rất khó khăn đối với một người liệt chân tay.

- Thật vậy. Nhưng ai nói với ông rằng chân tay của ông Venables là như vậy?

- Những người thầy thuốc của ông ta.

- Vâng, tôi đã cố gắng tập hợp một vài tin tức về vấn đề này. Người thầy thuốc của ông Venables là một nhà thực hành ở phố Haley. Nhưng từ khi ông Venables tới đây, ông ta chữa bệnh ở một bác sĩ trong vùng. Ông bác sĩ này đã nghỉ hưu, ông ấy đang sống ở nước ngoài. Người thay thế ông không bao giờ khám bệnh cho ông Venables tuy rằng ông ta mỗi tháng một lần tới phố Haley.

- Tôi không hiểu làm sao cái đó lại thay đổi sự việc?

- Một ví dụ nhỏ để ông thấy. Bà H mang ba cái tên khác nhau, một năm sống ở ba nơi. Dưới cái tên chính thức của mình, sau đó là bà C, bà T. Hai người sau mượn thẻ của bà H để lĩnh một số tiền trợ cấp ít ỏi.

- Tôi không thấy có sự liên quan gì...

- Chúng ta giả định, chúng ta giả định. Ông V đi gặp trực tiếp một người giống ông ta mắc bệnh bại liệt đang trong hoàn cảnh túng thiếu. Ông V cho người đó một số tiền. Người này không biết gì cả. Chúng ta nói trong tổng thể là như vậy. Người này, người bệnh thực sự mang cái tên là V đi khám bệnh ở một nhà chuyên môn, xin xác nhận tình trạng sức khoẻ của mình. Ông V thì ở nông thôn, ông bác sĩ địa phương thì nghỉ hưu, người bệnh thì đi khám bệnh. Tới đây đã rõ: ông Venables đi khắp nơi để than vãn về bệnh bại liệt của mình. Người ta thấy, như tôi đã thấy, ông ta ngồi trên chiếc xe lăn của mình...

- Nhưng những người giúp việc sẽ biết cái đó. Xem nào, người hầu phòng chẳng hạn.

- Nhưng nếu đây là một nhóm người. Người hầu phòng cũng tham gia việc này với ông V. Còn gì đơn giản hơn thế nữa?

- Nhưng tại sao?

- À! Chà, đây lại là một câu hỏi khác nữa. Lập luận của tôi làm ông buồn cười... Một bằng chứng khô khan. Ông ta có thể ở mọi nơi mà người ta không biết. Người ta có thể thấy ông ta đi lại ở Paddington không? Không thể. Đó là một người tàn tật khốn khổ sống ở nông thôn.

Osborne ngừng lại, liếc nhìn chiếc đồng hồ quả quít của mình.

- Chiếc xe ôtô buýt của tôi bị chậm. Tôi tự hỏi là tại sao tôi nhận ra những việc tôi đang nói. Bây giờ tôi không có việc gì lớn cần làm và thế là tôi đi tìm hiểu... đi trinh thám. Nhưng không đúng hẳn là như vậy, tôi nhượng bộ ông. Nhưng nếu tôi nắm được sự thật... đưa một can phạm lên giá treo cổ. Ví dụ, nếu tôi thấy ông Venables đi dạo trong vườn, hoặc qua những tấm rèm cửa sổ kéo không hết vì cho rằng nơi này là hoàn toàn bí mật rồi, tôi thấy ông ta đi dạo trong thư viện của ông.

- Tại sao ông lại chắc chắn ông Venables là người mà ông đã thấy vào buổi tối xảy ra vụ án đến như vậy?

- Tôi biết đó là ông ta!

Osborne vội vàng đứng lên.

- Ôtô buýt của tôi đây rồi. Rất hân hạnh được gặp ông, ông thân mến. Lương tâm của tôi nhẹ nhõm biết bao nhiêu sau khi đã giải thích cho ông việc tôi đã làm ở Priors Court.

- Nhưng ông chưa nói cho tôi biết vì sao ông lại nghi ngờ Venables?

Osborne tỏ ra bối rối:

- Ông sẽ cười. Mọi người cho rằng ông ta giàu, nhưng hình như mọi người đều không biết nguồn gốc các gia sản của ông ta. Theo tôi, đó là một trong số những can phạm lớn mà báo chí đã nói đến. Ông biết rằng con người bước vào công việc một cách rất lạ lùng và họ làm cái đó bằng nhóm những người của họ. Cái đó có thể làm cho ông ngạc nhiên, nhưng...

Một chiếc ôtô buýt vừa chạy đến và đỗ lại. Osbome chạy đến chiếc xe đỗ.

Sáng hôm sau, tôi gọi cho Ginger báo cho cô biết rằng tôi sẽ trở về Bournemouth ngày sau đó.

- Tôi đã tìm dược một khách sạn nhỏ, có trời mới biết tại sao nó lại có tên là "Đồng cỏ của những con hươu". Khách sạn có hai cửa bí mật. Tôi có thể đi ra để trở về Luân Đôn thăm cô mà không ai biết.

- Cái đó đối với anh thì bị cấm. Nhưng tôi thú nhận là nó sẽ làm cho tôi vui thích. Tôi lo ngại nếu anh không có ý kiến gì! Nếu anh không thể đến được tôi sẽ tới gặp anh bất cứ ở đâu.

Bất chợt một cái gì đó báo động cho tôi.

- Ginger! Ciọng nói của cô... không như trước...

- Ồ! Cái đó rất tốt. Anh không nên lo lắng.

- Nhưng giọng nói của cô?

- Tôi bị đau họng, đó là