Tình Yêu Phù Thuỷ

Tình Yêu Phù Thuỷ

Tác giả: Agatha Christie

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322992

Bình chọn: 7.5.00/10/299 lượt.

iểu tầm quan trọng của tình trạng bệnh tật mà người ta cho biết và chỉ coi đó là nguy kịch. Sự chẩn đoán rất là đơn giản: "Cúm kèm theo viêm phế quản thêm vào đó có những triệu chứng không rõ ràng. Những cái này thường xảy ra" - ông nói - "Chắc chắn là do phản ứng kháng sinh".

Và ông ta có lý. Tất cả không có gì là bí mật về bệnh tật mà cô ấy mắc phải.

Tôi có một cuộc gặp gỡ với nhà tâm thần học của Bộ Nội Vụ. Đó là một con người nhỏ nhắn, dùng thời gian nhón những ngón chân lên để làm cao người, sau đó lại để rơi những gót chân xuống, và cặp mắt hấp háy sau đôi mắt kính rất dày.

Ông ta đặt ra cho tôi rất nhiều câu hỏi, mà phần lớn những câu hỏi đó không nhằm vào đối tượng công việc, nhưng ông lại hất đầu tỏ ra hiểu rõ những câu trả lời của tôi.

Tôi cho rằng ông ta đã cố gắng dùng nhiều cách để thôi miên Ginger nhưng như là một hợp âm chung, chẳng ai cho tôi biết thêm một chi tiết nào.

Có thể vì ông ta không có gì để mà nói.

Tôi tránh gặp bạn bè, tránh những quan hệ, nhưng sự trống rỗng trong đời sống của tôi đã trở thành không thể chịu đựng được nữa

* * *Cuối cùng, thất vọng, tôi gọi dây nói cho Poppy ở cửa hàng hoa, mời cô đi ăn chiều với tôi. Cô ta vội vã nhận lời.

Tôi đưa cô đến nhà hàng Fantaisie. Cô nói chuyện vui vẻ và tôi thấy việc ở gần cô thật là dễ chịu. Nhưng không phải tôi mời cô vì chuyện ấy. Tôi đợi món ăn và rượu vang được đưa đến đầy đủ và tôi sẽ thử. Tôi hỏi cô ta rằng cô có nhớ người bạn Ginger của tôi không?

- Chắc chắn là nhớ - Cô ta trả lời và mở to đôi mắt - Chị ấy ra sao rồi?

- Cô ấy ốm.

- Thật là khốn khổ!

- Cô ấy bị rơi vào một chuyện kỳ lạ. Cô ấy đã hỏi ý kiến cô, tôi biết. Cái trò của CON NGỰA NHỢT NHẠT. Cái ấy làm cô mất nhiều tiền của.

- Ồ! - Poppy kêu, đôi mắt mở to hơn lúc bình thường - Đó là anh?

Tôi ngồi một lúc, không hiểu gì hết. Vì bất chợt tôi hiện ra trước mắt Poppy là một người đàn ông có vợ bị tàn tật làm trở ngại cho hạnh phúc của Ginger. Câu chuyện về đời sống tình ái của chúng tôi đã có một ảnh hưởng lớn khiến cô ta không sợ khi nghe nói đến CON NGỰA NHỢT NHẠT nữa.

- Cái đó đã được làm rồi sao? - Cô ta thì thào, quan tâm.

- Cái... Ờ... Cái ảnh hưởng hình như quay lại chống Ginger. Cô có nghe nói cái đó đã xảy ra ở đâu rồi không?

- Không.

- Thật vậy. Cái mà họ làm ở CON NGỰA NHỢT NHẠT tại Much Deeping... Cô biết vì sao họ lại làm thế có phải không?

- Tôi không biết nó ở đâu, ở nông thôn, chỗ nào...

- Tôi không nắm được những ý định của Ginger - Tôi cảnh giác, chờ đợi.

- Những tia, tôi hiểu là như thế. Một cái gì đó như vậy. Đến từ bình lưu, như là những người Nga.

Lần này, cô khêu gợi trí tưởng tượng của mình.

- Phải, cái đó, chắc chắn là như vậy. Nhưng cái đó phải rất là nguy hiểm, nếu Ginger bị bệnh vì cái đó...

- Nhưng đáng lẽ người phải chết là vợ anh phải không?

- Phải - Tôi trả lời và chấp nhận vai trò mà cô ta gán cho tôi - Nhưng người ta bảo cái đó không được làm, có một sự quay ngoặt trở lại như tay quay máy nổ ôtô ấy.

- Anh muốn nói rằng - Poppy phải cố gắng lắm mới nói được - Như là một cách nhả điện khi đổi hai đầu dây điện?

- Đúng là như vậy. Cô biết cái đó có thường xảy ra không?

- Không... không phải bằng cách đó.

- Vậy bằng cách nào?

- Ồ nếu người ta không trả tiền... sau đó... Tôi đã biết một người đã từ chối - Cô hạ giọng gần như thì thầm - Người ấy đã bị giết trong tàu điện ngầm. Người ấy đã rơi từ sân đợi vào đúng đầu tàu.

- Có thể đó là một tai nạn?

- Ồ! Không! Đó là do bọn họ.

Tôi rót rượu champagne vào cốc của Poppy. Cô ta có thể giúp tôi. Tôi đã chắc chắn về điều này. Nhưng làm thế nào mà có được sự giúp đỡ đó? Một lời nói vụng về thì cô ta sẽ câm như hến.

- Vợ tôi vẫn bị liệt - Tôi nói - nhưng hình như cô ta đi lại cũng không khó khăn lắm.

- Thật là thiệt thòi - Poppy xác nhận và uống từng ngụm nhỏ.

- Tôi phải làm gì? Đó là do Ginger bày đặt ta tất cả. Tôi có thể trực tiếp gặp một người nào đó không?

- Có một địa chỉ ở Birmingham - cô gái trẻ nói mà không có chứng cớ gì cả.

- Đã đóng cửa rồi - tôi nói mót cách chắc chắn - Cô có biết một người nào khác biết rõ công việc không?

- Elleen Brandon, có thể... nhưng cái đó làm tôi ngạc nhiên.

Việc nêu cái tên hoàn toàn xa lạ và làm tôi sửng sốt. Tôi hỏi những điều cần thiết về cái cô Elleen Brandon này.

- Cô ta rất tầm thường - Poppy nói - Và tính nết lại tàng tàng. Cô la có chiếc áo thường xuyên không có nếp gấp và không bao giờ đi giày cao gót. Tôi đã cùng học với cô ta. Hồi ấy cô ta rất tẻ nhạt, nhưng bao giờ cô ta cũng được giải nhất về môn địa lý.

- Cô ta đã làm gì với CON NGỰA NHỢT NHẠT?

- Không làm gì cả. Đó là ý kiến của cô ta. Và cô ta đã xin thôi việc.

- Ở đâu?

- Ở hãng H.P.K.

- H.P.K. là gì?

- Tôi không biết. Đó là một hãng mà cô ta đã làm việc. Ở đây người ta tiến hành những cuộc điều tra về thị hiếu của khách hàng nhưng không phải là một hãng lớn.

- Nhưng chức năng của Elleen Brandon là gì?

- Đơn giản là đi dạo và đặt ra những câu hỏi về kem đánh răng, về loại bếp ga và nhãn hiệu son phấn mà người ta thường dùng. Cái mà cô ta băn khoăn,


Teya Salat