
ng vậy. Việc đó rõ ràng là xúc phạm anh rồi.” Isabel đột
ngột quay đi, mở cánh cửa dẫn đến căn phòng lớn. “Anh Asperton, tôi e rằng anh
là người đàn ông thứ bảy đến đây để yêu cầu tôi trở thành cô dâu của mình.”
Nàng không thể không mỉm cười trước sự ngạc nhiên của gã.
“Và như thường lệ, anh sẽ là người đàn ông thứ bảy rời khỏi Townsend Park mà không có đám cưới nào diễn
ra.”
Asperton ngắc ngứ không thành lời – đôi môi dày của gã khiến
Isabel liên tưởng đến hình ảnh một con cá tuyết.
Nàng đếm đến năm.
Họ luôn nổi giận đùng đùng trước cả khi nàng đếm đến năm.
“Không thể như thế được. Tôi được hứa hẹn một người vợ! Con
gái của một bá tước!” Gã nói bằng giọng mũi cao… giọng điệu mà Isabel luôn cho
là gắn liền với những kẻ nhàn rỗi, khó ưa thường kết thân với cha nàng.
Nàng đã không gặp cha sáu năm rồi.
Nàng khoanh tay, nhìn gã đầy cảm thông. “Tôi đoán rằng ông
ấy còn úp úp mở mở với anh về của hồi môn đáng kể, phải không nào?”
Đôi mắt gã lóe sáng như hiểu ra vấn đề. “Chính xác.”
Suýt nữa thì nàng thấy tội nghiệp gã. Suýt thôi
nhé.
“À, tôi e rằng ngay cả điều đó cũng không có.” Lông mày gã
nhíu lại.
“Anh có muốn dùng một chút trà không?”
Isabel có thể cảm nhận được cái bánh xe suy nghĩ chậm chạp
trong óc Asperton đã hoàn thành trọn vòng quay và gã gào lên. “Không! Ta không
muốn uống uống trà! Ta đến đây để lấy vợ và vì Chúa, ta sẽ rời đi với người đó!
Với nàng!”
Nàng thở dài giữ bình tĩnh và nói, “Tôi thật sự hy vọng
chuyện đó không đi tới nước này”.
Lồng ngực gã phập phồng và ắt hẳn gã hiểu sai ý nàng. “Ta
biết cô sẽ nói vậy. Nhưng ta sẽ không rời khỏi ngôi nhà này mà không có người
vợ đã được hứa gả cho ta. Cô thuộc về ta! Từ bây giờ!”
Ngay sau đó, gã lao tới nàng. Họ luôn luôn làm thế. Nàng
bước sang một bên, gã lao thẳng qua ngưỡng cửa đang mở và khựng lại ở lối đi
bên ngoài.
Mấy người phụ nữ đang chờ sẵn ở đó.
Isabel theo gã ra phòng đón khách, gã đứng đó đối diện với
ba phụ nữ sừng sững như những người lính chuyên nghiệp, chắn giữa gã và cánh
cửa vào nhà. Gã chưa từng thấy người phụ nữ nào như thế này trước đây cả.
Dĩ nhiên, gã cũng chưa nhận ra rằng mình đang nhìn ba người
phụ nữ.
Isabel nhận ra rằng đàn ông chỉ có xu hướng nhìn vào thứ họ
muốn nhìn.
Nàng quan sát khi ánh mắt gã di chuyển lần lượt từ người đầu
bếp, sang người giữ ngựa, rồi đến người quản gia.
Sau đó gã quay về phía Isabel. “Chuyện này là sao?”
Người giữ ngựa quất mạnh cái roi vào một bên đùi gã, âm
thanh rin rít làm Asperton nao núng. “Chúng tôi không thích ngài cao giọng với
một quý cô, thưa ngài.”
Isabel thấy cuống họng của gã như đang rung lên. “Ta... ta
là...”
“Là thế này, với cái cách ngài lao ra khỏi căn phòng đó thì
ngài hẳn không phải là một quý ông”, người đầu bếp chỉ về phía
phòng khách bằng chiếc muôi to và nặng trịch.
Gã quay sang nhìn Isabel, nàng nhẹ nhàng nhún vai.
“Chắc chắn ngài không nên lao về phía quý cô Isabel theo
cách đó.” Đây là giọng điệu của người quản gia, với chiếc cà vạt được thắt nơ
hoàn hảo trên cổ, đang lơ đãng nhìn vào mũi kiếm sắc bén trên tay mình. Isabel
cố gắng hết sức để không nhìn vào những cái lỗ trên tường do kiếm gây ra từ rất
lâu và quả thực rất khó nhìn thấy.
Họ thực sự có khiếu diễn kịch.
“Ta... Không!”
Một khoảng lặng kéo dài trong khi Isabel chờ đợi giọt mồ hôi
lấp lánh xuất hiện trên trán Asperton. Nàng thấy ngực gã phập phồng liên hồi và
lúc ấy mới can thiệp.
“Anh Asperton định đi đấy”, nàng nói, giọng ra chiều biện
hộ, “Có phải không?”
Chiếc roi ngựa đang chuyển động thành những vòng tròn chậm
rãi và đầy hăm dọa của Kate khiến Asperton lo lắng gật đầu. “Ta... ta...”
“Tôi không nghĩ anh ấy sẽ quay trở lại. Phải không, anh
Asperton?”
Gã không đáp lại một lúc lâu. Kate quất chiếc roi ngựa bằng
da mềm xuống mặt đất, sự dịch chuyển đột ngột của chiếc roi da làm gã bừng
tỉnh. Rồi gã dứt khoát lắc đầu. “Không. Ta không nghĩ như vậy.”
Mũi kiếm của Jane đâm thẳng xuống nền nhà lát đá cẩm thạch,
âm thanh vang rền giữa không gian rộng lớn trống rỗng.
Mắt Isabel mở to, giọng hạ thấp như tiếng thì thầm. “Tôi
nghĩ là anh sẽ muốn biết cảm giác đó đấy.”
Asperton hắng giọng rất nhanh. “Vâng. Dĩ nhiên. Ý ta
là... không. Ta sẽ không quay lại.”
Ngay sau đó, Isabel nở nụ cười thân thiện. “Tuyệt vời. Vậy,
tạm biệt anh. Tôi tin rằng anh có thể tự tìm đường đi ra, phải không?” Isabel
chỉ ra cửa, ba người phụ nữ tránh sang một bên. “Tạm biệt.”
Nàng quay vào phòng khách, đóng cửa và đi đến cửa sổ vừa kịp
nhìn thấy người đàn ông vội vã sải bước về phía con ngựa, leo lên, hét lớn rồi
phi như ma đuổi.
Nàng thở dài.
Và khi ấy, nước mắt nàng tuôn rơi.
Cha nàng đã lấy nàng ra đánh cược.
Một lần nữa.
Lần đầu tiên là đau đớn nhất. Những tưởng giờ đây nàng đã
quen với cách đối xử đó, nhưng dù vậy, sự thật lại khiến nàng ngạc nhiên.
Như thế, một ngày nào đó, mọi chuyện có thể khác đi. Như
thế, một ngày nào đó, ông ấy có thể là một người khác chứ không phải là người
nhà Wastrearl.
Như thể, một ngày nào đó, ông ấy sẽ quan tâm đến nàn