XtGem Forum catalog
1000 Nụ Hôn Nồng Cháy

1000 Nụ Hôn Nồng Cháy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323043

Bình chọn: 8.00/10/304 lượt.

niềm xúc động ấm áp.

Sau khi hôn lễ kết thúc, cô dâu chú rể đi hưởng tuần

trăng mật. Tường Vi chơi cùng họ hai ngày rồi cũng bay về đi làm. Thuần Khiết

đưa Phong Bính Thần về nhà, Hứa Lam đón tiếp rất nhiệt tình.

Lúc ấy họ đã chuyển đến nhà mới, đặc biệt để dành cho

cô một phòng ngủ rộng ở trên tầng, tiện cho họ về chơi. Từ khi có bạn trai là

Phong Bính Thần, vị trí của cô ở trong nhà bồng chốc được nâng lên rất nhiều.

Thuần Khiết cảm thấy vô cùng nhảm nhí. Nhưng cuộc sống bình yên và tình cảm ổn

định khiến cô trở nên khoan dung, rất nhiều chuyện cũng không tính toán nữa.

Một ngày trước khi về thành phố Thánh Anh, Thuần Khiết

đưa Phong Bính Thần đến trường cũ của mình.

Trường học đã khác xưa, đẹp hơn trước rất nhiều, trồng

rất nhiều loại hoa và cây cảnh. Xung quanh các hiệu sách, quán internet và quán

game mọc lên như nấm sau mưa. Hai người dắt tay nhau đi

dạo trong trường. Đi xa nhiều năm giờ quay về trường cũ, những hồi ức xưa cũ ùa

về. Thuần Khiết không ngừng kể cho anh nghe về thời học sinh của mình. Phong

Bính Thần đều ghi nhớ lại. Dĩ nhiên cũng có cả Tiêu Ức Sơn.

Anh ta nổi tiếng gần xa, ngay cả nữ sinh ở các trường

khác cũng viết thư tình cho anh ta. Anh ta cao gầy, tuấn tú, giống như mĩ nam

trong truyện tranh. Trong cặp sách không bao giờ có hộp bút, không có một quyển

sách nào hoàn chỉnh, trong ngăn bàn nhét đầy thư tình, đồ ăn vặt, các loại quà

tặng, còn thường xuyên có người nhét nhầm thư tình vào ngăn bàn của cô. Ngón

trỏ tay phải của anh ta lúc nào cũng quấn urgo màu trắng, thường xuyên vào lớp

trước khi chuông kêu một giây. Khi trả lời câu hỏi của giáo viên lúc nào cũng

chỉ lặp đi lặp lại mấy câu: “Em không biết”, “Quên rồi”, “Xin lỗi”...

Nghĩ đến những chuyện này, Thuần Khiết không khỏi trầm

ngâm.

Phong Bính Thần quan sát nét mặt, gần như đoán được cô

đang nghĩ gì nhưng không làm phiền cô. Mồi người đều có kí ức của riêng mình.

Đó là quá khứ anh không thể tham gia, khó tránh khỏi có chút nuối tiếc. Kể ra

cũng lạ, anh không hề ghen với người bạn trai chính thức của cô mà lại bận tâm

đến Tiêu Ức Sơn. Tiếng chuông vang lên,

học sinh ùa ra khỏi lớp như đàn ong vỡ tổ. Họ cũng đi theo đám đông. Trước khi

lên xe, Thuần Khiết quay đầu nhìn lần cuối. Đây là ánh mắt tạm biệt của một

người phụ nữ với thời thiếu nữ của mình, tạm biệt những năm tháng e lệ, tạm biệt

mối tình đầu, cũng là tạm biệt thời thanh xuân

Cô ngả người vào cửa kính, ánh đèn bên đường hắt vào

mặt cô. Cuối cùng sự im lặng của cô khiến Phong Bính Thần cảm thấy không vui.

Anh lắc tay cô, tức giận nói: “Van còn nhớ đến tay họ Tiêu kia sao, đừng quá

đáng quá...”.

Thuần Khiết quay sang nhìn anh, giọng nói vô cùng nhẹ

nhàng, thậm chí có chút yêu thương: “Ngốc à, em đang nhớ anh”.

Bình thường khi nói chuyện với người khác cô đều giữ

vẻ cảnh giác, nhút nhát như thỏ, chưa bao giờ thả lỏng giống như lúc này. Nét

mặt vừa tĩnh lặng vừa yên bình. Phong Bính Thần có thể cảm nhận được sự khác

biệt của cô, lớp băng vô hình trên người cô bồng nhiên tan chảy, thay vào đó là

ánh sáng của niềm hạnh phúc. Đôi mắt sáng cũng trở nên vô cùng dịu dàng, khiến

toàn thân cô toát lên một vẻ đẹp chưa từng có.

Anh sững người một lúc rồi nói: “Nhớ cái gì?”.

Thuần Khiết mỉm cười: “Anh biến thành một con sâu nhỏ,

chui vào đầu em mà xem”.

“Anh đâu phải là Tôn Ngộ Không”.

“Em tưởng anh còn thần thông quảng đại hơn cả Tôn Ngộ

Không?”.

Phong Bính Thần mỉm cười.

Thuần Khiết nắm tay anh, gục đầu vào vai anh, nhìn ra

ngoài cửa, để mặc cho cảm xúc bay đi.

Anh chưa bao giờ nổi nóng với cô, chưa bao giờ cau có

với cô, chưa từng làm chuyện gì tổn thương cô. Lúc nào anh cũng dí dỏm, cuốn

hút, dịu dàng, nho nhã như vậy. Cho dù bị từ chối vẫn tỏ ra ân cần, chu đáo,

phong độ ngời ngời. Anh lại thật tự tin, bao dung, sâu sắc. Nếu trái tim của cô

đã từng là đá băng lạnh lùng, vậy thì sự dịu dàng của anh giống như nước suối

chảy qua khe núi, nước chảy đá mòn, nhu có thể khắc cương.

Anh chưa từng hứa hẹn với cô, cô cũng không cần anh

phải làm như vậy.

Cuộc đời là một chuyến đi rất dài. Nó có sức mạnh có

thể khiến lời hứa biến thành trò cười hay lời nói dối. Vì thế cô không cần

những lời thề sắt son. Giữa họ chỉ có sự tự nhiên, thuận theo tự nhiên. Đây là

cách mà cô thích. Côkhông vì sự giàu có và thế mạnh của anh mà đưa mình vào thế

yếu, từ đó sợ hãi già nua, xấu xí. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng thân thể

để đổi lấy thứ gì. Cô hiểu rất rõ tuổi xuân là một thứ dễ mất đi, có thời gian

nhất định. Vì thế phải biết hưởng thụ.

Nhờ có anh, cô học được cách làm thế nà để yêu một

người. Đúng vậy, yêu một người là phải giống như anh, kìm nén, nhẫn nhịn, không

nói những lời tổn thương đối phương, không làm hại đối phương. Lặng lẽ chờ đợi,

âm thầm quan tâm, dang tay giúp đỡ khi đối phương cần, không bao giờ rời xa.

Kết cục xấu nhất mà cô có thể nghĩ đến về tình yêu

chẳng qua là hủy diệt. Nhưng cô chưa bao giờ tin cái gọi là kiếp sau. Chỉ cần

cuộc sống vẫn tiếp tục, sinh mệnh vẫn còn, vậy thì ai có thể nhìn thấy tương