
cũng đều không ít thì nhiều gặp phải cảnh tôi và cô bạn thân tùy ý làm càn: Khi giận cô bạn, tôi liền đi tìm bạn trai để xả;
khi cãi nhau với bạn trai, tôi đi tìm cô bạn tâm sự đêm khuya.
Nhưng lúc này, tôi lại bị hai bên cùng vứt bỏ, toàn bộ cơ thể giống như linh
kiện rớt khỏi băng chuyền, bản thân cảm thấy cô đơn gấp bội, song đó
không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi không còn bất cứ cảm giác tồn
tại nào đối với thế giới.
Tôi cứ ngồi ngơ ngẩn như vậy trên ghế
sofa, tới lúc sắp hóa thạch thì điện thoại bỗng reo lên, cùng với tiếng
chuông điện thoại, toàn bộ lỗ chân lông trên người tôi như đều nở hết cỡ để lắng nghe.
Có thể là ai trong hai người gọi tới? Hay nắm tay nhau cùng gọi tới? Muốn xin lỗi tôi hay muốn thuyết phục tôi đó chỉ là
ảo giác, cảnh vừa nãy chỉ là tôi hoa mắt?
Tôi căng thẳng đến mức run rẩy, tiếng chuông điện thoại dần dần trở nên hết nhẫn nại, tôi
dường như có thể nghe thấy, người bên đầu kia điện thoại đang nói: Này,
cơ hội có hạn.
Tôi vội túm lấy điện thoại, khẽ khàng nói: “A lô?”, sau đó liền ngậm chặt miệng, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.
Bên kia đầu dây điện thoại, một người đàn ông gào to, “Cô đang ở đâu hả? Có phải không muốn làm không? Tôi nói cho cô biết, Hoàng Tiểu Tiên! Chỗ
tôi đây không phải không thể thiếu người như cô! Quay về làm việc cho
tôi ngay!”
Tôi cầm điện thoại sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại, người đàn ông đang gào thét với tôi là ông chủ tôi – sếp Vương.
Không biết mọc đâu ra dũng khí khiến tôi sau khi sững sờ hồi lâu, sổ ra một câu vốn muốn dành cho đôi uyên ương kia.
“Đồ khốn! Các người đều là đồ khốn!”.
Lần này sếp Vương đờ ra, vài giây sau, ông im lặng cúp máy.
Tôi quỳ trên nền nhà, lắng nghe dư âm ngân nga sau tiếng hét vang vọng khắp căn phòng. Làm tốt lắm, Hoàng Tiểu Tiên, tôi tự nói với mình, trong một ngày, đầu tiên là mất đi người yêu, sau đó mất đi người bạn thân, tiếp
nữa lại gào thét với sếp nên mất việc, tiếp theo, mày chỉ cần đứng dậy,
đóng cửa sổ, vào bếp, nhẹ nhàng bật ga, rồi lặng lẽ hít sâu, không bao
lâu mày có thể tới cõi Niết Bàn.
Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có
tiếng chuyển động của kim đồng hồ. Tiếng kim đồng hồ chạm nhau lanh lảnh vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn, kim giờ kim phút kim giây đều chỉ không
giờ.
Tôi nghênh đón ngày thất tình đầu tiên như vậy đấy. Tôi liên tục có rất nhiều giấc mơ không rõ ràng, đột nhiên tỉnh dậy, cảm giác thấy giấc ngủ này dài như cả cuộc đời vậy. Một giây trước khi cơn
ngái ngủ hoàn toàn biến mất, tôi vẫn muốn chìm trong giấc mơ vĩnh viễn
không cần tỉnh giấc. Bởi tôi biết hễ mở mắt, tôi liền nhìn thấy mấy từ
chủ đề hôm đó: Chia tay, phản bội, sa thải.
Tôi muốn nghiêng đầu nhìn giờ nhưng đột nhiên phát hiện cổ mình không cử động được, trong
chốc lát cảm thấy trần nhà cũng cao hơn bình thường, hóa ra cả đêm ngủ
trên nền nhà, tôi bị sái cổ rồi.
Tôi thẳng cổ, vẻ mặt cứng đờ,
nơm nớp lo sợ đến công ty, vẻ mặt cô nhân viên lễ tân rất kì lạ, hơn nữa còn vùi đầu vờ như bận rộn, điều này cho thấy sếp Vương hôm nay xuất
hiện đúng giờ một cách khác thường ở công ty.
Quả nhiên, tôi vừa ngồi vào chỗ, đồng nghiệp Vương Tiểu Tiện ngồi ô cạnh tôi quay sang
thông báo cho tôi với vẻ mặt vô cảm rằng sếp Vương gọi tôi.
Tôi
chuẩn bị tâm lí bị đuổi ra khỏi cửa, đồng thời một tôi khác cũng đang
tích cực thầm an ủi, cho dù không đuổi mày, mày cũng nên tự xin từ chức, còn tình cảnh nào có thể thê lương hơn việc mày không may thất tình còn phải làm việc trong công ty tổ chức hôn lễ?
Tôi nhìn thẳng,
xuất hiện trước mặt sếp Vương, ánh mắt sếp Vương thản nhiên đánh giá tôi hai vòng từ trên xuống dưới, sau đó gào lên: “Cô đã kìm nén muốn chửi
tôi bao lâu rồi?”
Tôi không nhìn thấy biểu hiện của sếp Vương,
vì tôi đang đứng, ông đang ngồi, tôi không thể cúi đầu được, ánh mắt lại không thể hạ xuống, cố gắng nhìn xuống thế nào đi nữa nhiều nhất cũng
chỉ có thể thấy chóp mũi, chỉ cần bất cẩn có thể đối diện với đôi mắt
ông.
Sếp Vương lặng lẽ nhìn tôi, cuối cùng không nhịn nổi, “Cô làm cái gì thế hả?”
Tôi lắp ba lắp bắp nói: “Tổng, tổng giám đốc Vương, tôi có thể ngồi xuống rồi nói không? Tôi bị sái cổ”.
Sếp Vương đáp lại tôi hai chữ: “Đáng đời!”.
Tôi nhanh chóng lĩnh hội ý của ông, ngồi xuống.
“Nói xem, hôm qua cô ăn phải cái gì mà chửi tôi như chửi cháu cô hả”.
“… Tôi bị thất tình tổng giám đốc Vương ạ”.
“…” . Sếp Vương sững sờ ba giây, sau đó nói: “Đáng đời!”.
Tôi bị sếp Vương mắng cũng rất thoải mái, vì hễ còn muốn mắng bạn, chứng minh rằng giá trị sinh tồn của con người bạn vẫn còn.
“Thằng ngốc nào đá cô?”. Sếp Vương nói, “Có phải cái tên hói nửa đầu đến cuộc
họp thường niên lần trước không? Nó không xứng với cô, coi như lúc trước cô lầm đường lạc lối”.
Sếp Vương là đóa hoa lạ của công ty chúng tôi, chúng tôi ai cũng đều yêu quý ông.
Cái tốt của sếp Vương là loại tốt đẹp vô tính kiểu cổ, cực kì hiếm gặp
trong thời đại này. Tuy ông chỉ hơn bốn mươi nhưng mỗi lần bước vào văn
phòng của ông, tôi luôn có cảm giác vào phòng ông ngoại hồi nhỏ, con
người ông và căn phòng luôn tỏa ra mùi khiế