
mười vệ sĩ thân hình lực lưỡng cầm vũ
khí ở bên ngoài kia, quy mô có thể so với một bộ chỉ huy tác chiến dã
ngoại loại hình nhỏ.
Thương nhân buôn bán vũ khí thời nay có đều làm được chuyên nghiệp như thế hay không, Đường Mật không rõ lắm, nhưng cô lại rõ một điều rằng hy vọng có thể chạy trốn của mình đã ngày càng mong manh.
Đang khi cô phát ra tiếng thở dài thầm lặng thì Arthur đẩy một cái mâm tới: "Ăn đi, tôi đoán cô đã đói bụng rồi."
Đường Mật nhìn chằm chằm thức ăn trước mặt, có thịt bò, thịt gà, rau cùng một loại món ăn địa phương làm bằng bột mì gọi là ‘Anh Cát Lạp’, một bữa
cơm như vậy trong một quốc gia mỗi ngày đều có người chết đói quả thực
chính là thịnh yến xa hoa, xem ra bọn họ cũng không tính làm khó dễ cô
về mặt ăn uống. Nhưng việc này cũng còn ý nghĩa khác, đó là chỉ khi phạm nhân ăn no mới có sức lực đối mặt với tra khảo tàn khốc tiếp theo.
Không biết vì sao, cô lại đột nhiên nhớ tới một bộ phim về cuộc chiến
của điệp viên đã từng xem qua, các phạm nhân sau khi bị người thẩm vấn
bắt uống một ly rượu xong đầu óc sẽ trở nên mơ hồ, tiếp đó sẽ nói hết bí mật của mình ra.
Thấy dáng vẻ do dự của cô, Arthur nở nụ cười, tựa vào lưng ghế dựa nói:
"Đừng lo lắng, tôi chỉ là thương nhân, bất quá chỉ muốn an toàn cùng
tiền tài, loại chuyện hạ độc đó không phải là phong cách của tôi." Kỳ
thực đôi mắt anh ta lúc cười có vẻ rất thân mật, lông mi dày rậm mảnh
dài giương lên một đường vòng cung, tao nhã viền quanh cặp đồng tử màu
xanh lục sẫm kia, bên trong ánh ra tia sáng tinh khiết, tựa như một mảnh trời được cô đọng lại, xinh đẹp mà sâu sắc. Thế nhưng cái mũi vô cùng
nhọn cùng khóe môi sắc bén kia lại phá hỏng loại cảm giác êm dịu ấy, làm cho người ta cảm thấy anh ta vô tình mà lại có tính công kích.
Đường Mật cụp lông mi xuống, như là muốn tạo một ngăn cách với vẻ dịu dàng
tỏa sáng kia của anh ta trong mắt mình, sau đó cẩn thận xiên một miếng
rau cho vào miệng. "An toàn?" Cô vừa nhai thức ăn vừa nghĩ, hai chữ này
từ miệng anh ta nói ra thật sự là hết sức châm chọc, sự tồn tại của
chính loại người như bọn họ mới là mối đe dọa lớn nhất với an toàn đấy.
Anh Cát Lạp làm rất đúng chuẩn, phối với sốt thực vật hơi cay tương đối
khiêu khích vị giác, Đường Mật cảm thấy mình thực sự đói bụng, cô ăn
thức ăn trong mâm, nhưng lại cẩn thận tránh tất cả các loại thịt. Mãi
đến khi cô buông cái nĩa xuống, trong lúc cái miệng nhỏ đang uống nước,
Arthur mới để laptop trong tay xuống đi đến trước mặt cô.
"Không hợp khẩu vị của cô?" Anh hơi nhướng lông mày, lưu ý đến việc cô không hề chạm chút xíu nào vào món thịt.
"Không, hương vị rất ngon, nhưng tôi chỉ ăn chay, cám ơn." Cô cầm lấy khăn giấy lau khóe miệng, ngẩng đầu nhìn anh.
Arthur gật gật đầu, ngồi xuống đối diện cô, sau đó cởi nút ống tay áo của
chiếc áo sơ mi, xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, ung dung quan sát khuôn mặt cô.
Không khí trong lều vải dường như có hơi ngột ngạt, côn trùng có cánh "sột
soạt" lao vào bóng đèn trên trần phát ra tiếng xôn xao bất an, ngoài cửa sổ trong bóng đêm sâu thẳm truyền đến một vài tiếng dã thú kêu nhỏ. Đây là một tín hiệu, Đường Mật cảm thấy hệ thống báo động trước trong đầu
bỗng khởi động, ngón tay không tự chủ được cuộn lại, xem ra, "Chủ đề" -
thẩm vấn đêm nay sắp tiến hành rồi. Thời gian tựa như nước chảy lặng lẽ, mang theo sự ẩm ướt giá lạnh tận xương tủy thấm vào trong cơ thể, cô
bắt đầu cầu mong ánh bình minh mau đến, nhưng đêm tối chỉ mới vừa buông
xuống thôi.
"Tôi đã xem qua toàn bộ ảnh chụp ở bên trong, trong đó quả thật có rất nhiều voi." Arthur ném cái thẻ nhớ kia xuống, đồng thời quan sát vẻ mặt Đường Mật. Ánh đèn mờ tối hắt vào mặt cô làm khuôn mặt giống như có nhiều hoa đăng đong đưa, trong dao động mang theo vẻ đẹp thần bí làm cho người ta không hình dung được, nhưng đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng lại vô cùng kiên định ánh lên bóng dáng anh.
"Cô đang sợ nhưng không hề lùi bước." Arthur nhìn chằm chằm Đường Mật cuộn ngón tay lại, trong nháy mắt nói ra phán định. Những người cố chấp không dễ dàng thỏa hiệp anh đã thẩm vấn qua rất nhiều, nếu như đem phương pháp bức cung chia làm mười hai cấp theo mức độ nông sâu, thì phần lớn những người kia đều không qua được cấp thứ sáu, còn cô có thể đạt tới cấp thứ mấy đây? Anh sờ cằm mỉm cười một cái, trong mắt lóe lên hưng phấn nóng lòng muốn thử.
"Tôi đã sớm nói...", Đường Mật điều chỉnh tư thế ngồi, đang định mở miệng, lại đột nhiên bị anh đè bả vai lại.
"Thế nhưng thời gian không đúng, dung lượng cái thẻ này đã đầy, và tấm hình cuối cùng hiển thị thời gian là một tiếng trước khi chúng ta gặp nhau." Arthur đứng lên đi vòng ra phía sau Đường Mật, cúi người xuống, ngón tay đè mạnh lên da cô, từng chút từng chút tăng thêm độ mạnh, không nhanh không chậm, thong thả nhưng lại có thể làm cho cô cảm giác được rõ rệt.
"Việc đó có gì là không đúng đâu, bởi vì lúc ấy tôi vốn không hề chụp được bất kỳ tấm ảnh nào." Đường Mật chịu đựng áp lực anh gây ra trên vai, cộng thêm nhiệt độ cơ thể của anh, tựa như cái lưới nóng rực bao