
ất phát từ Đông Âu, bay qua
Israel rồi sa mạc Ai Cập, đến Sudan, Kenya, sau đó lại ở nơi này vượt
qua cả mùa đông. Khi mùa xuân đến, chúng sẽ dọc theo đường lúc đến mà
trở về nơi mình sinh ra để cho ra thế hệ tiếp theo..."
Vào khi nhìn thấy trên mặt Arthur đột nhiên lộ ra vẻ mặt hứng thú, Đường
Mật liền ngậm miệng lại, cảm thấy mình thật là ngu hết chỗ nói, lại đi
đàm luận sự di chuyển của loài chim với một thương nhân vũ khí, hành
động này nực cười giống như cùng một người bán thịt thảo luận về sự tốt
đẹp của chủ nghĩa ăn chay vậy.
Vừa mở miệng đã ra trận thất bại, Đường Mật cảm thấy có chút ảo não, cô
liếm đôi môi đã khô, cẩn thận lựa chọn từ ngữ: "Thật ra ý của tôi là,
tôi là một nhà nhiếp ảnh. Nếu như anh cho phép, tôi có thể gọi điện cho
đồng nghiệp của mình, bọn họ sẽ đem tiền tới."
Đột nhiên, không hề báo trước, cơ thể Arthur đè ép tới, kèm theo một lực áp bức vô hình, bả vai rộng lớn giống như cánh chim tối tăm bao phủ cô
trong cái bóng khổng lồ.
"Cái tôi muốn không phải tiền, mà là cái thẻ nhớ đã bị cô giấu đi kìa, cô
Mật Đường." Anh ta nhếch khóe miệng lên, hàm răng phía trong môi mỏng
lóe lên ánh sáng trong cái bóng tối hù.
Lưng Đường Mật dán chặt vào ghế ngồi, thân thể theo bản năng lùi về phía
sau, trong đầu không ngừng xoay quanh một vấn đề: "Làm sao anh ta lại
biết còn cái thẻ nhớ thứ hai?" Tốc độ đổi thẻ của cô là cấp bậc chuyên
nghiệp, thời gian trước sau chỉ cần một giây, không thể tưởng tượng được anh ta làm cách nào trong một giây, lại cách xa tận trăm mét như thế mà có thể thấy rõ được động tác của cô, cũng giống như không thể tưởng
tượng anh ta đã làm cách nào mà phát hiện được cô trong rừng vậy. Ở
người đàn ông này quả thực có quá nhiều cái không thể tưởng tượng, loại
cảm giác bị nhìn thấu hoàn toàn cùng áp chế là cho tới bây giờ cô cũng
chưa từng thể nghiệm qua, hàm răng cắn chặt vào cùng một chỗ, cô cảm
thấy sợ hãi kèm theo có cái gì đó lành lạnh xuôi theo sống lưng trượt
xuống, làm ướt áo mỏng.
"Là Đường Mật, không phải Mật Đường." Cô sửa đúng, đồng thời cố hết sức
khiến cho giọng mình tỏ ra bình tĩnh. Về phần tại sao anh lại nói tiếng
Trung lưu loát như thế, cô đã không còn thời gian để suy nghĩ vấn đề ấy
nữa rồi.
"A? Xin lỗi. Nhưng tôi vẫn thích gọi cô là ‘Mật Đường’, bởi vì rất ngọt."
Anh ta nở nụ cười, ánh mắt lại tùy tiện hạ xuống trên hai chân thon dài
mà khép chặt kia của cô, dọc theo quần soóc ngắn mặc để làm việc mà chậm rãi thăm dò vào. Nước da màu hổ phách của cô giống như có mật đường
đọng lại, khi ở dưới tầm mắt nóng bỏng của anh lại như tan chảy từng tấc một.
Loại xâm phạm vô hình này so với tiếp xúc thực tế còn làm người ta rợn tóc
gáy hơn, Đường Mật nắm chặt hai đấm,cưỡng chế ý nghĩ muốn thét chói tai
trong đầu, lạnh lùng xoay mặt đi nói: "Thẻ nhớ đã nằm trong tay anh, anh còn tự tay lấy nó từ máy chụp hình ra mà."
"Đã là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, trên người làm sao chỉ mang theo
một thẻ nhớ được? Hiện giờ cô không muốn nói, không sao, cái tôi không
thiếu nhất chính là nhẫn nại, đêm nay chúng ta còn rất nhiều thời gian,
không phải sao? Mật Đường yêu dấu." Cảm giác được phẫn nộ của cô, Arthur hài lòng dời người đi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng không mang
theo một chút dục vọng nào.
Đường Mật oán hận nhìn sườn mặt anh, đường cong sắc sảo dưới trời chiều xinh
đẹp tựa như lưỡi kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, tinh xảo mà đơn bạc, làm cho người ta có xúc động muốn phá hủy, nhưng lại không có dũng khí vung
quyền. Từ đầu đến cuối, người đàn ông này tựa như cán dao kề ở trên cổ,
không cần bất kỳ hành động nào, chỉ bằng vào khí thế thôi đã có thể hoàn toàn chế phục cô, mà cô ngoại trừ im lặng thuận theo ra thì không còn
cách nào khác.
"Đường, với tính cách quật cường đó của con, rồi cũng sẽ có một ngày tự rước
lấy phiền phức lớn vào người." Đường Mật đột nhiên nhớ tới lời ba nuôi
đã từng nói với cô nhiều năm trước.
Xem ra, lần này lời của ông đã ứng nghiệm. Cô nắm chặt tay vịn bên ghế
ngồi, ngắm nhìn hoàng hôn trên thảo nguyên mênh mông, trong lòng nhanh
chóng tính toán.
Khi màn đêm buông xuống, Đường Mật bị đưa đến một lều vải ấm áp mà rộng
rãi. Nơi này nằm ở chỗ giao nhau của thảo nguyên nước Z và thành trấn,
vừa hoang vu vả lại còn thường xuyên có dã thú to lớn xuất hiện. Về phần vì sao Arthur lại chọn vùng sát biên giới vắng vẻ đặt chân mà không
phải ngược lại là thành trấn thoải mái, Đường Mật suy đoán có lẽ nguyên
nhân duy nhất là do thân phận đặc thù của anh ta, dù rằng thế cục rối
ren, nhưng dù sao bán vũ khí cũng không giống như bán máy hút bụi mà có
thể công khai đứng trong siêu thị phô bày mặt hàng của mình ra, huống chi trong xe tải của anh ta còn đang chất đầy hàng cấm vô giá – ngà voi.
Cô bình tĩnh đánh giá hoàn cảnh bốn phía, trong lều vải chẳng những đầy đủ các loại vật dụng hàng ngày, mà thậm chí còn có radio sóng ngắn quân
dụng,thiết bị cung cấp điện bằng năng lượng mặt trời kiểu tiện mang
theo, điện thoại di động vệ tinh cùng đám thiết bị Modem vệ tinh
Internet tiên tiến, lại thêm hơn