Teya Salat
35 Milimet Yêu

35 Milimet Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323401

Bình chọn: 8.5.00/10/340 lượt.

hổi đi.

"Cô nói cái gì?" Arthur không nghe rõ tiếng của Đường Mật, hơi thả lỏng cánh tay, áp tai đến gần môi cô.

"Sắp mưa rồi." Tiếng nói của Đường Mật thều thào truyền đến, như đang nói mê.

"Mưa?" Anh mở to mắt nhìn cô, trong đầu trống rỗng giây lát.

"Tôi nói, bên ngoài sắp mưa ngay lập tức." Đường Mật từ từ mở mắt, ánh sáng chói mắt từ bên trong bắn ra, phối hợp với tiết tấu cong lên của đôi môi, chậm rãi lại diễm lệ cực kỳ, tựa như toát ra ngọn lửa muốn làm anh bị bỏng. Cô bất ngờ phát ra loại mị hoặc này làm cho Arthur kinh ngạc vô cùng, trái tim bỗng nhiên chạy qua một dòng điện, gây nên từng đợt tê dại, nhưng anh chợt hiểu ra, cô bắt đầu phản kích, vào ngay lúc anh tưởng rằng mình đã đạt đến thành công.

Cô rất thông minh, trong khoảng thời gian cực ngắn đã hiểu rõ kỹ xảo thẩm vấn của anh, còn hiệu quả cắt đứt "trình tự" của anh. Bộ khống chế tâm lý anh sử dụng với cô này là phát minh của CIA, có thể nhanh chóng đưa nghi phạm vào cái bẫy tư duy đã được thiết lập sẵn, nghi phạm ở trong bẫy sẽ bị "Vây" có trình tự, lúc này người thẩm vấn sẽ vạch ra cho người kia một "Lối đi ", vào khi nghi phạm cảm thấy mình rốt cục đã "Đi ra khỏi", thì bí mật luôn giấu kín dưới đáy lòng cũng liền lộ ra ngoài. Nhưng trái lại, nếu như bạn có thể phá vỡ trình tự cấu thành cái bẫy – ngắt suy nghĩ của người thẩm vấn, thì loại phương pháp này sẽ mất đi hiệu lực, cho dù là một từ đơn cũng không ra khỏi đầu.

"Gậy ông đập lưng ông" Arthur còn nhớ trong một cuốn tác phẩm cổ xưa nào đó của Phương Đông có một câu nói như vậy.

"Ồ, làm sao cô biết sắp mưa?" Arthur buông tay ra, nghiêm túc nhìn cô, giống như bây giờ mới là lần đầu tiên hai người bọn họ đối mặt vậy.

"Bọn chúng nói cho tôi biết." Đường Mật chớp chớp lông mi, trên mặt mang theo một vẻ ngây thơ thật thà, ngoan ngoãn giống như một học sinh tiểu học nhận được câu hỏi của thầy giáo.

"Bọn chúng là ai?" Arthur thong thả bước hai bước về phía bên cạnh.

"Sư tử, những con sư tử bên ngoài lều vải." Cô ngoái đầu nhìn màn cửa lều vải.

Anh nở nụ cười, giống như là bị lời của cô lấy cảm tình vậy, vừa cười vừa xoay người, kéo màn cửa ra, lúc quay đầu lại lần nữa trên mặt đã hoàn toàn không còn chút ý cười nào: "Rất tốt, vậy cô đi tiếp đón bọn chúng một cái, thuận tiện hỏi xem đêm nay bọn chúng đã ăn no chưa?"

Bầu trời tối đen bên ngoài lều đang không yên, một tia chớp đánh vào tầng mây cuồn cuộn không ngừng, đánh thẳng xuống cả mặt đất, tiếng gầm nhẹ đói khát từ chỗ sâu trong màn đêm truyền đến, một tiếng nối tiếp một tiếng, như sấm sét vang dội.

----- bão tố sắp xảy ra. Tuy rằng

hiện giờ chỉ là mưa cuối mùa, mưa rơi sẽ không quá lớn, nhưng chẳng ai

dám đi khiêu chiến sấm sét đánh xuống thảo nguyên vào đêm tối cả, cho dù là bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng sẽ không chọn

loại thời điểm này mà đi vào chốn hoang dã vắng vẻ. Đường Mật gian nan

cúi mặt xuống bờ vai, muốn lau đi nước mưa không ngừng nhỏ xuống trên

mặt, vết thương chỗ cánh tay và bắp chân bị nước ngấm vào đau đớn từng

cơn, những vết thương này đều do ban ngày lúc cô tránh né viên đạn mà

có.

"Còn tiếp tục bị ngấm nữa, có lẽ vết thương sẽ nhiễm trùng." Cô vừa gập

người xuống vừa nghĩ. Tay chân bị trói lại, áo khoác bị lấy đi, khí lạnh theo từng lỗ chân lông xâm nhập vào cơ thể, cho dù ra sức cắn chặt răng cũng không thể chống đỡ. Bốn phía tối đen như mực, tia chớp hình cây

gai không ngừng xẹt qua trên đỉnh đầu, thô bạo đánh xuống ngọn núi xa

xa, trong tiếng sấm đồng thời truyền đến mạch đập của mặt đất cùng tim

đập run rẩy của cô.

Lúc này, trong bóng tối phía trước lại nhen lên một ngọn lửa kỳ dị, ngọn

lửa màu quả quít sáng rực lập lòe, chập chờn giống như đèn tàu trên biển rộng, hoặc như là một yêu nữ diêm dúa đang cám dỗ người lạc đường, đồng thời cũng tuyên cáo rõ ràng nó mới là chúa tể duy nhất trong đêm tối,

là chỉ dẫn có thể giúp Đường Mật thoát khỏi khốn cảnh, cũng là chỗ dựa

bây giờ của cô, mà cái cô phải làm là vô điều kiện khuất phục và nghe

theo.

Arthur đã đứng ở nơi đó, Đường Mật biết, anh ta đang xuyên thấu qua ánh lửa

mỏng manh bễ nghễ cô, giống như một pho tượng điêu khắc đóng băng. Từng

sự biến đổi động tác, nét mặt, thậm chí là hít thở của cô đều chạy không khỏi ánh mắt anh ta, có điều anh ta không có bất kỳ hành động nào, cho

đến khi cô hao hết phần sức lực cuối cùng, phủ phục ở dưới chân cất

tiếng bi thương cầu xin tha thứ, anh ta mới nhìn xuống điềm đạm cười:

"Nhìn xem, cô thật là thảm hại, tôi cũng sắp đau lòng vì cô rồi." Sau đó lại dùng một viên đạn xuyên thấu qua ngực của cô, dễ dàng tựa như bóp

chết một con côn trùng có cánh vậy.

Thợ săn cay độc sẽ luôn kiên nhẫn chờ đợi, chờ con mồi hao hết nhuệ khí

cuối cùng trong người mới ung dung thu lưới, nhưng so với thợ săn,

Arthur càng giống như một ma quỷ không gì làm không được. Đến nay Đường

Mật vẫn nghĩ không ra làm thế nào mà anh ta biết được thân thế cùng bí

mật của mình, để làm phai mờ đoạn ký ức kinh khủng kia, ba nuôi đã tốn

gần mười năm tâm huyết vào cô, bây giờ lại bị một người xa lạ quen