
hạ xuống, nụ cười dịu dàng phút chốc hóa thành tàn nhẫn thô
bạo, trong ánh mắt toát ra tơ máu đau đớn cực điểm, thoáng như từng đợt
sét đánh vào gương mặt Đường Mật.
Arthur đẩy mạnh, Đường Mật nặng nề ngã nhào trên mặt đất, thân thể anh cũng đè xuống theo chiếm lấy môi cô, không chút lưu tình gặm cắn, thô bạo quấy
đảo khoang miệng cô như muốn đem hận ý tràn ngập của mình rót hết sang
người cô, sau đó kéo trái tim lạnh lùng của cô ra ngoài. Nếu như tận
cùng của tình yêu là vực sâu thù hận, như vậy anh cũng muốn kéo cô cùng
trầm luân theo.
Đường Mật dùng sức phản kháng, móng tay và hàm răng cùng vẽ ra từng vệt máu
trên lưng và cánh tay Arthur, nhưng việc ấy đối với anh không có chút
sức ảnh hưởng nào mà chỉ càng làm tiến công cùng đoạt lấy trở nên mãnh
liệt hơn. Quần áo bị anh thô bạo xé rách, đầu lưỡi ẩm ướt cách lớp vải
lướt qua mỗi một nơi mẫn cảm trên người cô, thân thể rắn chắc cường
tráng áp sát cô, nhiệt độ trên người anh cùng hơi thở tràn đầy ngang
ngược xuyên thấu qua mỗi chỗ da thịt dán vào nhau của hai người xâm nhập vào lỗ chân lông của Đường Mật, làm cho trong đầu cô giống như bất chợt nổ ra pháo hoa, hư ảo mà bất lực.
Đường Mật cảm thấy sức đấu tranh phản kháng của mình đang yếu dần, anh hiểu
rõ cơ thể cô cũng hiểu rõ linh hồn cô, từ trước đến nay mỗi lần hai quân đối chọi cô đều không phải bên giành phần thắng. Nhưng điều khiến Đường Mật sợ hãi nhất chính là phản ứng của cơ thể nói với cô rằng - cô muốn
anh, hơn nữa còn vô cùng khát vọng. Cô thở hổn hển dồn dập, giống như
con bươm bướm đã lao vào lửa, muốn cố hết sức thoát ra khỏi ngọn lửa rực rỡ nhưng nguy hiểm ấy, có điều cơ thể càng lúc càng nóng giống như kẹo
đường nhũn dần, căn bản không làm gì được.
Phát giác được sự yếu ớt của cô, Arthur buông lỏng tay cầm cổ tay cô ra,
động tác trở nên dịu dàng hơn, nhẹ nhàng liếm vành tai rồi cần cổ của
cô, khi nghe tới tiếng rên rỉ nhỏ, anh nâng mắt nhìn cô cười nói: "Cơ
thể của em thành thật hơn lòng em nhiều lắm, em là yêu anh, Đường."
Giọng nói của Arthur làm Đường Mật đang trong mê muội chợt tỉnh táo lại, việc này không phải là hiệu quả mà cô mong muốn, chỉ cần vừa nghĩ tới sát
thủ nước A cùng người của Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu đang trốn ở một
góc tối nào đó bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay thì trái tim mềm yếu
của cô lập tức cứng rắn lên. Cô đẩy lồng ngực anh ra, lui về phía góc
tường, trong giọng nói khàn khàn mang theo thống khổ cùng nghẹn ngào:
"Không, Arthur, anh không hiểu. Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu sẽ không bỏ
qua cho anh, bất luận trốn tới nơi nào bọn họ cũng sẽ tìm được anh. Nếu
như không có được sự phục tùng của anh thì bọn họ sẽ giết anh!"
Arthur lẳng lặng nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình cùng kiên định:
"Đường, anh sẽ không chết, em cũng sẽ không, chúng ta sẽ cùng sống lâu
trăm tuổi. Em nhất định phải tin tưởng anh, tuy Cục Tình Báo Quân Sự Số
Sáu và sát thủ nước A lợi hại nhưng chúng ta cũng không phải chỉ có hai người."
Đường Mật có chút ngạc nhiên nhìn anh, cũng không phải chỉ có hai người? Ý
anh là gì? "Anh... anh định làm thế nào?" Cô khó hiểu hỏi.
"Ngày mai sẽ có một chiếc thuyền đánh cá đưa chúng ta đến Canada, chúng ta sẽ lẳng lặng ở một chỗ vắng vẻ trong làng chài thêm mấy ngày. Nếu như
không có gì ngoài ý muốn thì bốn ngày sau bất luận là sát thủ nước A hay người của Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu cũng đều dừng tất cả hành động
đuổi bắt, sẽ không bao giờ tới quấy rầy chúng ta nữa. Cho nên, điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta nhất định phải sống được qua mấy ngày
này." Arthur ngồi xuống bên cạnh Đường Mật, vòng ôm bả vai cô, không cho cô lùi lại nữa.
"Vì sao bọn họ lại dừng đuổi bắt?" Đường Mật mở to hai mắt, không thể tin
nhìn anh. Cô biết rõ Arthur mặc dù rất mạnh, nhưng tuyệt đối không phải
loại người vì xúc động mù quáng mà ăn nói lung tung, anh nói ra như vậy
ắt hẳn đã có đối sách chu đáo chặt chẽ mà thích đáng, thế nhưng rốt cuộc anh có biện pháp gì mà có thể làm tổ chức tình báo tối cao của hai quốc gia nghe lệnh của mình?
Arthur nở một nụ cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đồng tử màu lục
sẫm lộ ra một tia sáng nhỏ, tựa như tia sáng lạnh thấu xương cắt qua
bóng tối dày đặc ở bên ngoài: "Bọn họ quá xem thường thực lực của gia
tộc Solomon rồi. Mặc dù nước A mất đi hợp đồng khai thác địa nhiệt với
nước Z nhưng gia tộc Solomon lại lấy được ba mươi lăm phần trăm cổ phần
công ty hàng không của nước Z, gia tộc Solomon dự định cùng nước A ký
kết một bản hợp đồng mua máy bay, đơn đặt hàng mua máy bay trong 5 năm
tới của công ty hàng không nước Z đều sẽ ký với nước A, nhưng điều kiện
tiên quyết cho tất cả những việc ấy là dừng hành động đuổi giết đối với
cả anh và em."
"Vậy còn Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu? Caroline từng nói cấp trên của cô ta
sẽ không đồng ý để anh đi." Đường Mật không thể quên được cuộc đối thoại với Caroline, lúc ấy vẻ mặt thoạt nhìn không chút để tâm nhưng lại lạnh lẽo đến cực điểm của Caroline vẫn rõ mồn một trước mắt cô, khiến cô đến nay vẫn không rét mà run.
"Cấp trên của cô