35 Milimet Yêu

35 Milimet Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323243

Bình chọn: 8.00/10/324 lượt.

đi về phía cô. Tim Đường Mật lập tức đập thình thịch, cô bỗng dưng

bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn, một người đàn ông mặc âu phục màu đen đứng ở phía sau cô, vì ngược chiều sáng nên không thấy rõ khuôn mặt người

đó, chỉ thấy một đôi mắt xanh lục đang nhìn mình chằm chằm.

"Arthur?" Cô hoảng hốt hỏi.

Người nọ tiến lên trước một bước, ánh sáng đã rọi vào trên mặt ông ta, ánh ra đôi mắt ổn trọng mà lạnh lùng, chòm râu gọn gàng cùng đôi môi mí chặt.

"Y Tắc?" Đường Mật vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm người phía sau, không

phải Arthur, mà là người đã từng làm đồng đội kiêm huấn luyện viên của

anh ấy – Y Tắc. Y Tắc khẽ gật đầu với cô, sau đó đi đến trước mộ đặt bó

hoa trong tay xuống.

"Vừa rồi vẻ mặt cô nhìn tôi giống như cho rằng người tới là một người khác

thì phải." Y Tắc xoay người nhìn cô, giọng điệu của ông ta hiển nhiên là có ẩn ý.

"Đó chẳng qua chỉ là si tâm vọng tưởng của tôi thôi, không phải sao?",

Đường Mật khẽ quay mặt đi, không muốn để Y Tắc nhìn thấy nước mắt của

mình. Cô không thích Y Tắc, mặc dù lúc ở biển Bering là ông ta cùng

Simon và JR cứu cô lên, nhưng cô không thể quên được lúc trước người

đuổi bắt Arthur cũng chính là ông ta -- cái người âm trầm mà không có

chút tình cảm nào này.

"Quả thực là vọng tưởng, bất quá có đôi khi ý niệm cũng sẽ có sức mạnh khó

tin." Y Tắc nhàn nhạt đáp lại một câu, cũng không biết là trào phúng hay an ủi.

Tâm tình Đường Mật hiện giờ rất tệ, không có tâm tư nói chuyện nhiều, nhất

là đối mặt với người mình ghét, cô khẽ gật đầu, nói: "Xin lỗi, tôi còn

có việc, tạm biệt." Rồi lập tức muốn xoay người rời đi.

"Nghe nói, cô đang tìm trợ lý nhiếp ảnh?" Y Tắc đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu, ngăn trở bước chân cô rời đi.

"Đúng vậy." Đường Mật hơi chút ngừng bước, quay đầu lại đáp.

"Đúng lúc ở chỗ tôi có một người thích hợp để lựa chọn." Y Tắc nhìn cô chằm

chằm, ánh mặt trời chiếu trên mặt ông ta, lại không chiếu ra một chút ấm áp nào.

Đường Mật cảm thấy rất kỳ lạ, với con người của ông ta sao lại đột nhiên quan tâm đến việc của cô vậy? Lại còn nhiệt tình giới thiệu công việc giúp

người khác? Cô do dự một chút, sau đó đáp có phần qua loa: "Cũng được,

ông có thể gửi sơ yếu lý lịch của người đó vào email của tôi."

"Không, người ấy không có sơ yếu lý lịch. Anh ta mới vừa gặp phải một đoạn sự

cố rất lớn, chẳng những bị mất công việc mà ngay cả mạng cũng suýt bị

mất. Mặc dù không có kinh nghiệm gì, đầu óc cũng không đủ thông minh

nhưng thân thủ vẫn rất khá, tôi nghĩ anh ta chính là người cô cần." Y

Tắc không để ý đến sự lạnh nhạt của cô mà vẫn tiếp tục bình tĩnh nói .

"Không có kinh nghiệm chụp ảnh? Sợ rằng hơi khó rồi." Đường Mật không tập

trung nhìn bụi cỏ bên chân, cô không muốn nhận bất cứ ai Y Tắc đề cử,

chỉ muốn sớm kết thúc đoạn đối thoại không chút ý nghĩa nào này.

"Vậy nếu như, người ấy từng tìm được đường sống trong chỗ chết ở biển

Bering, vậy có lẽ sẽ đủ bù vào kinh nghiệm còn thiếu của anh ta chứ?"

Giọng nói Y Tắc tựa như một quả bom, "ầm" một tiếng nổ khiến đầu óc Đường Mật trống rỗng, chỉ còn trái tim đang lơ lửng, tầm nhìn xung quanh có chút

mơ hồ, âm thanh xung quanh giống như là từ chỗ rất xa bay tới, cảm giác

giống như trong mơ vậy.

"Ông... ông đang nói gì?" Giọng nói của cô rất nhỏ, rất nhẹ, sợ một chút không

cẩn thận sẽ chạm vỡ hiện thực giống như trong mơ này.

"Ý anh là, Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu đã sa thải anh rồi, em có bằng lòng nhận một đặc công thất nghiệp làm trợ lý nhiếp ảnh không?" Chỉ thấy Y

Tắc đột nhiên dùng ngón tay xé chòm râu trên môi, sau đó dọc theo cằm từ từ lột lớp da trên mặt ra, giống như phụ nữ đang lột lớp mặt nạ dưỡng

da ra vậy.

Đường Mật hoảng sợ nhìn động tác của "Y Tắc", da ông ta ban đầu là xỉn màu

mang theo nếp nhăn giờ đang từng chút từng chút biến mất, bên dưới lộ ra hai má trắng trẻo láng mịn, cằm nhọn, môi hơi mỏng cùng mũi cao thẳng

hiện ra trước mắt cô như ảo thuật. Mãi đến khi một đôi mắt màu lục thâm

thúy phấn khởi tràn ngập ý cười nhìn mình, Đường Mật bỗng chốc che

miệng, giọng nói nghẹn ngào cùng nước mắt trào ra: "Ar... Arthur!"

"Em yêu, em cảm thấy anh đủ tư cách làm phụ tá của em không?" Sau khi bỏ đi lớp ngụy trang,Arthur yên lặng nhìn Đường Mật, ánh mắt nóng rực mà

chuyên chú như cái lưới chắc chắn vững vàng chụp cô lại, giống như sợ

rằng chỉ cần nháy mắt một cái thì cô sẽ từ trước mắt biến mất.

Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, hồi lâu cũng không lên tiếng.

Đường Mật lau đi nước mặt lấp đầy trên mặt, đột nhiên "xì" cười một tiếng, cô từng bước một đi về phía Arthur hoá trang thành Y Tắc, giống như đi về

phía ngày mai đẹp đẽ lại xán lạn kia vậy. Đi đến trước mặt anh, khi còn

cách nửa cánh tay, cô dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn mặt anh nhẹ giọng

cười nói: "Để em xem đã, anh còn phải huấn luyện nhiều lắm, liền bắt đầu học từ khiêng giá ba chân..."

Còn chưa nói hết, thân thể đã bị anh đột nhiên siết chặt, bờ ngực ấm áp mà

rắn chắc kia ép tới cô gần như không thở nổi. "Đừng rời xa anh nữa nhé!" anh vùi khuôn mặt vào cổ cô, vội vàng hít lấy mỗ


Snack's 1967