
ãi, hiện tại tôi muốn im lặng trước chuyện tình cảm, cho nên tự phong bế chặt chẽ bản thân lại, không muốn để cho người khác tiến vào lòng mình.
Tôi gõ cửa, nghe được giọng nói của anh ta: “Mời vào.” một lúc sau tôi mới đẩy cửa đi vào.
Bùi Vĩnh Diễm khoanh tay đứng bên cửa cổ, đang nhìn phong cảnh bên ngoài. Lại một ngày trôi qua, hôm nay cũng không có tuyết, điều bên trong hòa rất ấm áp, dường như Bùi Vĩnh Diễm cảm thấy nhiệt độ quá nóng, anh ta mở một khe nhỏ ở cửa sổ, khí lạnh tươi mát như cản tượng huyền ảo bên ngoài len lỏi vào trong, làm cho độ ẩm trong phòng rất thích hợp.
Anh ta xoay người lại nhìn tôi, vừa tiếp xúc với ánh mắt của anh ta, tôi nhanh chóng cúi đầu.
Anh ta đi đến bên cạnh tôi, khẽ hỏi: “Cọ bồn cầu mất bao nhiêu lâu?”
“Hơn một tiếng đồng hồ.”
“Em làm toàn bộ việc này hơn một tiếng sao?”
Tôi nghe giọng anh ta rất không vui, trước tiên là tôi phải tự mình nhận lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Bùi, tôi đến công ty không phải để cọ bồn cầu, tôi đã làm lỡ mất thời gian làm việc bình thường.”
“Khi bị đãi ngộ không công bằng, sao không nói cho anh biết?”
Tôi chỉ giải thích thoải mái: “Người phiêu bạt khắp nơi, sao có thể không bị dao chém chứ?”
Anh ta kéo cánh tay tôi ngồi xuống sô pha, còn anh ta cũng ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Em có khỏe không?”
“Khỏe lắm.”
“Anh đã muốn đến thăm em từ lâu, cũng không phải là không có thời gian, chỉ là anh… … rất sợ.”
Tôi rụt rè nói: “Anh Bùi, sắp tan ca rồi, nếu như không có việc gì, tôi xin phép về trước.”
Anh ta khẩn thiết gọi tôi lại: “Đinh Đinh, cùng đi ăn cơm đi, anh thực sự muốn nói chuyện với em, có thể không?”
Tôi nhìn ánh mắt anh ta, trong lòng tôi cũng kêu oan dùm anh ta, thật sự thì anh ta có lỗi gì chứ?
Anh ta thấp giọng nói: “Bắc Kinh có một dòng sông rất đẹp, ở giữa có một hòn đảo tên là Hậu Hải, tuy gọi là “Hải”, nhưng cảm giác lại không phải, trước kia chỗ đó rất yên tĩnh, hiện tại có rất nhiều nhà hàng đặc sắc, em đến đó nhất định sẽ rất vui, được không?”
Anh ta vừa cẩn thận lại phong độ nhã nhặn như thế, bất cứ ai cũng không nỡ từ chối, suy nghĩ xong, tôi vẫn còn ngoan cố nói: “Không được, anh Bùi, tôi mệt lắm rồi.”
Tôi đứng dậy lễ phép nói với anh ta: “Hẹn gặp lại.”
************************************
Tôi dạo một vòng siêu thị, mua một ít đồ ăn, đang chuẩn bị quay về nhà trọ, mới vừa đi đến dưới lầu nhà trọ, tôi lại giật mình.
Ở dưới lầu nhà trọ của tôi có một chiếc Land Rover trắng của Mỹ, là biển số xe ở Bắc Kinh.
Là Bùi Vĩnh Diễm, anh ta xuống xe.
Anh ta lại vui vẻ chào hỏi tôi: “Đinh Đinh.”
Tôi nhìn anh ta, lúc này lại thay đổi trang phục rồi, một bộ trang phục thoải mái tông xám làm chủ đạo, bên trong là áo len màu trắng ngà, cũng không thắt cà-vạt, thật thoải mái.
Anh ta nhìn túi lớn túi nhỏ của tôi, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Em thà ở nhà trọ tự mình nấu cơm, cũng không chịu đi ăn cơm cùng anh sao?”
Anh ta mỉm cười chân thành, tôi không biết làm thế nào, một hoàng tử chủ động tìm đến cô bé lọ lem, cô bé lọ lem còn có tư cách gì lên mặt chứ?
Anh ta bước từng bước lại gần tôi, đón lấy túi trên tay tôi: “Đinh Đinh, em nói muốn bắt đầu từ tình bạ. Được, chúng ta hãy bắt đầu làm bạn tốt, trước tiên để chúng ta hiểu nhau một chút, anh tên là Bùi Vĩnh Diễm, thật hân hạnh biết em.”
Tôi thở dài, đã không còn cách nào từ chối anh ta.
Bùi Vĩnh Diễm dừng xe ở một ngõ nhỏ giăng đèn kết hoa trên đường, chúng tôi xuống xe.
Mới vừa đi đến ngõ, lập tức có một cậu trai đứng ở cửa nhà hàng vẫy chúng tôi: “Anh chị đến ăn cơm sao? Đến chỗ chúng tôi đi?”
Thật náo nhiệt, không phải đến nhà hàng lớn, mà là ở chỗ bình dân này, náo nhiệt khác thường, tôi nhất thời vui vẻ, con phố tràn ngập hương vị cuộc sống, ai ai cũng vui vẻ, miệng cười không ngớt, không ăn mà chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy vui rồi.
Chúng tôi đi tới một cửa hàng, cậu thanh niên mặc áo vàng thân thiết săn đón: “Mời vào trong, mời vào trong.”
Sau khi được cậu ta đưa vào, lập tức lại có cô gái đáng yêu mặc sườn xám dẫn chúng tôi vào một gian phòng nhỏ sạch sẽ trang nhã, từng chỗ ngồi đều được ngăn cách bằng bình phong bằng gỗ trạm trổ, trên tường bên cạnh chỗ ngồi có vài bức tranh cổ, tôi liền bị nơi đây thu hút, ngồi xuống vẫn còn đang nhìn ngó xung quanh.
Bùi Vĩnh Diễm hỏi tôi: “Chúng ta ăn gì đây?”
Tôi xem qua thực đơn, đồ ăn thực hấp dẫn: “…… Cho chúng tôi một lẩu bò cạp, thêm một phầncá nướng, còn thêm một phần… …”
“Nhìn không ra nha, nhắc tới ăn uống là em lại có tinh thần như vậy.”
Tôi nở nụ cười: “Ăn uống chơi bời, “ăn” đứng đầu tiên, có thể thấy được đây chính là một vấn đề lớn liên quan đến dân sinh và sức khỏe.”
Anh ta có chút cảm khái: “Đinh Đinh, rốt cuộc cũng thấy em cười.”
Tôi sờ mặt một chút: “Cười là chuyện đơn giản nhất mà.” Tôi lại cười với anh ta: “Anh xem tôi luyện tập mỗi ngày, chỉ sợ cơ mặt cứng luôn.”
Một đĩa xương nóng hổi bưng lên, Bùi Vĩnh Diễm thấy một mâm xương kia, kinh ngạc nói: “Đây là lẩu bò cạp sao? Rõ ràng chỉ là mấy khúc xương thôi mà? Vừa mới nghe tên, còn tưởng là bò cạp thật.”
“Không phải, lẩu bò cạp là xương sống của con