
sói khác.
Dường như anh ta nhìn thấy được sự lo lắng của tôi: “Anh cũng có một phần trách nhiệm, công ty phát đạt cho nên anh không quan tâm để ý thật tốt, anh xin lỗi.”
Tôi không nói gì, chỉ vuốt ve bộ lông của ‘Viên giảm đau’, nó lấy mũi cọ cọ vài tay tôi, phát ra vài tiếng ư ử. Vừa nhìn thấy Bùi Vĩnh Diễm, ‘Viên giảm đau’ theo bản năng co người lại.
Tôi nghĩ đến ánh mắt lạnh thấu xương của Chủ tịch Bùi thì trong lòng tôi rất chán nản.
“Vĩnh Diễm, anh về đi, bây giờ tôi rất vui vẻ, tuy rằng thoạt nhìn thì có hơi chật vật, nhưng mà không hề có áp lực gì cả. Tôi nghĩ với một người phụ nữ không có chí lớn như tôi thì cuộc sống như thế này cũng rất tốt, tôi cảm ơn ý tốt của anh.”
Thấy tôi muốn đi, anh ta vội vã ngăn lại: “Đinh Đinh, quay về đi, anh… Bây giờ anh lấy danh nghĩa cá nhân anh khẩn cầu em trở về, có thể chứ? Anh biết trong lòng em không thoải mái, bị ép vào tình thế bị bạc đãi như thế, lại còn bị ép phải rời khỏi công ty, dù cho là ai đi nữa thì cũng sẽ không thoải mái. Nhưng anh sẽ bù lại, em cho anh một cơ hội được không?”
Tôi lại hơi do dự, chính xác là tôi không phục khi bị vu oan, biến tôi thành một kẻ táng tận lương tâm đáng bị đuổi khỏi công ty, tôi rất khó chịu khi phải chịu sự oan ức này. Bây giờ có cơ hội đường đường chính chính, vì sao tôi lại không nắm lấy?
Trong lòng tôi nghĩ vậy nhưng mà chân tôi vẫn kiên trì đi về phía nhà, ở phía sau anh ta gọi tôi.
“Đinh Đinh, em muốn anh phải làm gì thì mới chịu tin tưởng anh?”
Tôi quay đầu lại nói: “Anh Bùi, thật sự thì tôi chỉ là một nhân viên bình thường thôi, anh cứ xem các bản thiết kế của tôi đều không được người ta xem trọng, năng lực của tôi là kém cỏi nhất. Tôi trở lại công ty, ngoài khiến mọi người thêm phiền ra thì chẳng có tác dụng gì khác cả. Như thể tôi chỉ là một người bết phóng hỏa, không biết dập lửa. Cần gì anh phải giữ một cái tai họa ngầm như tôi ở công ty của anh chứ?”
Anh ta lắc đầu cười khổ: “Đinh Đinh, em thật sự là người chỉ biết phóng hỏa mà không biết dập lửa. Em có biết em phạm phải sai lầm gì không?”
Tôi khó hiểu nhìn anh ta.
Ánh mắt anh ta sáng ngời nhìn tôi, dần dần ánh mắt anh ta dịu lại, tôi nhìn thấy trong mắt anh ta có một thứ tình cảm mông lung không nói nên lời.
“Em…” Anh ta thở dài: “Chính là em phóng hỏa trên người anh, sau đó để lại ngọn lửa chưa dập đó mà nhanh chân bỏ chạy.”
Trời ơi, anh ta nói như vậy, nhất thời tôi như bị… bị nướng trên lửa, cả người nóng nên, vừa tê dại, vừa thấp thỏm.
Đột nhiên cảm giác buồn bực tràn ngập trong lòng.
Tôi phẫn nộ chế nhạo anh ta: “Nếu như vậy, vì sao ngày hôm sau anh lại biến mất không tung tích như thế, suốt một tuần, ngay cả một lời hỏi thăm ân ần cũng không có?”
Anh ta lập tức cứng miệng.
Chúng tôi y hệt như hai đứa bé giận dỗi, không bên tức giận, một bên im lặng.
Tôi xoay người bước đi.
Anh ta lại gọi tôi, vội vàng giải thích:
“Không phải, Đinh Đinh, anh rất nhớ em. Ngày hôm đó trước khi đi, anh không gọi điện thoại cho em, là bởi vì… bởi vì anh sợ nhìn thấy em. Không phải, là anh thật sự rất sợ, là anh, anh cảm thấy ngượng ngùng nếu gặp lại em. Thật ra anh rất nhớ em.”
*******************************
Chú thích:
(1) Đổng Vĩnh: người yêu người phàm trần của Thất Tiên Nữ trong truyền thuyết ‘Bảy nàng tiên’ của Trung Quốc.
(2) Nhị Lang Thần: Một nhân vật trong các truyền thuyết về tiên giới của Trung Quốc.
(3) (4) Lỗ Trí Thâm, Trịnh Đồ: những nhân vật trong truyện ‘Thủy Hử’.
Edit: 4ever13lue
Tôi lập tức nhớ đến buổi tối kia, ngày hôm đó cả hai chúng tôi đều uống rượu, có cồn làm chất xúc tác, chúng tôi hôn nồng nhiệt. Nhất thời tai tôi nóng như lửa đốt, tôi phải nhanh chóng chấn chỉnh lại suy nghĩ.
“Vĩnh Diễm, có cơ hội gặp lại sau.” Tôi đóng cổng lại.
‘Viên giảm đau’ kêu ô ô trong lòng tôi, tôi nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.
‘Viên giảm đau’ ngước đôi mắt ngập nước nhìn tôi, tôi dựa vào cửa nhẹ nhàng nói: “Điều kiện của anh ta tốt như vậy, ngoại hình và tính tình cũng tốt, nếu là mày, mày cũng sẽ thích anh ta có phải không? Nhưng mà chúng ta không thể cứ như vậy mà quay về, đúng không?”
‘Viên giảm đau’ kêu ẳng một tiếng.
Đột nhiên tinh thần của dì Lữ hết sức tỉnh táo, dì ấy đứng ở cửa sổ nhìn thấy toàn bộ, chờ tôi vào phòng rồi mới hỏi: “Người trẻ tuổi kia thật nhã nhặn lại có trí thức, là đến cầu hôn hay đến xin tha thứ?”
Tôi không biết nên khóc hay nên cười: “Dì nói thử xem.”
Dì Lữ cười ha hả: “Nếu là cầu hôn, cậu ta kh