Old school Easter eggs.
50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210303

Bình chọn: 8.5.00/10/1030 lượt.

n gái anh thế nào rồi?”

“Con bé ổn rồi, cảm ơn ngài.”

“Tốt. Chúng ta sắp đón một thợ cắt tóc - Franco De Luca.”

“Chào cô Steele,” Taylor gật đầu với tôi.

“Chào Taylor. Anh có con gái rồi ư?”

“Vâng, thưa cô.”

“Cô bé bao nhiêu tuổi rồi?”

“Con bé lên bảy, thưa cô.”

Christian nhìn tôi vẻ nôn nóng.

“Nó sống với mẹ,” Taylor giải thích rõ hơn.

“Ồ, tôi hiểu rồi.”

Taylor mỉm cười. Chuyện này thật bất ngờ. Taylor làm bố ư? Tôi theo Christian vào phòng lớn, vừa đi vừa cảm thấy thích thú trước thông tin này.

Tôi liếc một vòng. Từ lúc rời bỏ anh tôi đã không trở lại đây.

“Em có đói không?”

“Anh phải đi gọi vài cuộc điện thoại. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”

“Vâng.”

Christian biến mất vào phòng làm việc, bỏ lại tôi đứng giữa cái triển lãm nghệ thuật khổng lồ mà anh ấy gọi là “nhà” này và phân vân mình sẽ phải “tự nhiên” như thế nào.

Váy áo! Cầm ba lô lên, tôi leo lên tầng vào phòng ngủ và khám phá cái tủ quần áo to đến nỗi có thể dạo bước bên trong được. Nó vẫn treo đầy váy áo - tất cả đều mới toanh với mác giá vẫn lủng lẳng đính kèm. Có ba bộ váy dài mặc cho dạ tiệc, ba bộ dành cho tiệc cocktail, và ba bộ để mặc thường ngày. Tất cả chỗ này hẳn phải đáng giá một gia tài.

Tôi kiểm tra giá một chiếc váy dành cho dạ tiệc. 2.998$. Trời đất ơi. Tôi ngồi sụp xuống đáy tủ.

Đây không còn là tôi nữa. Tôi ôm lấy đầu và cố gắng mường tượng lại mọi chuyện xảy ra mấy giờ qua. Chúng khiến tôi kiệt sức. Tại sao, ôi, tại sao tôi lại phải lòng một con người rõ ràng là điên rồ này - đẹp trai, sexy như quỷ sứ, giàu nứt đố đổ vách, và quá là Điên Rồ nữa.

Tôi lôi chiếc BlackBerry từ ba lô ra và gọi cho mẹ.

“Ana, con à! Lâu quá rồi, con thế nào hả con yêu?”

“Ôi, mẹ biết đấy...”

“Có chuyện gì à? Con vẫn lằng nhằng với cái cậu Christian à?”

“Mẹ, chuyện phức tạp lắm. Con nghĩ anh ấy bị lẩn thẩn mất rồi. Đó là vấn đề đấy mẹ ạ.”

“Kể cho mẹ nghe đi. Đàn ông, đôi khi chẳng thể hiểu nổi họ nữa. Bob thì đang băn khoăn liệu việc chúng ta chuyển tới Georgia có phải là sáng suốt không đây.”

“Gì cơ ạ?”

“Ừ, ông ấy đang bắt đầu gợi ý chuyện trở lại Vegas.”

Ồ, vậy là ai đó cũng có rắc rối. Đâu chỉ mình tôi.

Christian xuất hiện nơi ngưỡng cửa. “Em đây rồi. Anh tưởng em đã cao chạy xa bay rồi đấy.” Trông anh nhẹ nhõm thấy rõ.

Tôi giơ tay lên ra hiệu mình đang nói chuyện điện thoại. “Xin lỗi mẹ, con phải đi rồi. Con sẽ gọi lại cho mẹ sớm.”

“Được rồi, con yêu - bảo trọng nhé. Yêu con!”

“Con cũng yêu mẹ, mẹ ạ.”

Tôi ngắt máy và nhìn chằm chằm vào anh chàng Năm Mươi. Anh nhíu mày, trông khó xử một cách lạ lùng.

“Sao em lại trốn vào đây?”

“Em không trốn. Mà em đang tuyệt vọng.”

“Tuyệt vọng ư?”

“Về tất cả chuyện này, Christian.” Tôi vẫy tay ra hiệu về phía đám váy áo.

“Anh vào được không?”

“Tủ quần áo của anh mà.”

Anh lại nhíu mày và ngồi xuống, khoanh chân lại, đối diện với tôi.

“Chúng chỉ là váy áo thôi. Nếu em không thích thì anh sẽ gửi trả lại chúng.”

“Anh đúng là mất trí rồi, anh biết không?”

Christian gãi cằm... chiếc cằm lởm chởm râu. Những ngón tay tôi ngứa ngáy muốn chạm vào anh.

“Anh biết. Anh đang cố gắng,” anh lẩm bẩm.

“Anh đang cố gắng quá nhỉ.”

“Như em thôi, quý cô Steele.”

“Sao anh lại làm thế?”

Đôi mắt anh mở lớn và ánh nhìn thận trọng trở lại. “Em biết tại sao mà.”

“Không, em không biết.”

Anh lùa một bàn tay qua tóc. “Em đúng là một người đàn bà khiến người ta muốn nản.”

“Lẽ ra anh có thể sở hữu một kẻ phục tùng tóc đen xinh đẹp. Một kẻ sẽ nói ‘Cao bao nhiêu?’ mỗi khi anh bảo cô ta nhảy, dĩ nhiên với điều kiện cô ta được phép mở mồm. Vậy tại sao lại là em, Christian? Em chỉ không hiểu điều đó.”

Anh chằm chằm nhìn tôi trong khoảnh khắc, và tôi không biết anh đang nghĩ gì.

“Em đã khiến anh nhìn thế giới theo một cách khác, Anastasia. Em không muốn tiền của anh. Em trao cho anh... hy vọng,” anh dịu dàng nói.

Gì cơ? Quý Ngài Khó Hiểu đã trở lại. “Hy vọng điều gì cơ?”

Anh nhún vai. “Hy vọng nhiều hơn.” Giọng anh trầm xuống, khẽ khàng. “Và em nói đúng. Anh đã quen với việc phụ nữ làm theo chính xác điều anh nói, chính xác điều anh muốn. Việc ấy nhanh chóng trở nên nhàm chán. Có điều gì đó ở em, Anastasia, vẫy gọi anh tới một cung bậc sâu sắc mà anh không tài nào hiểu nổi. Nó như tiếng hát gọi mời của những nàng Siren vậy. Anh không thể kháng cự nổi em, và cũng không muốn mất em.” Anh nắm lấy tay tôi. “Đừng bỏ chạy, xin em - hãy tin tưởng ở anh một chút và kiên nhẫn một chút. Xin em.”

Trông anh thật yếu đuối... Bối rối quá đi. Ngồi thẳng dậy trên hai đầu gối, tôi cúi người về phía trước và nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

“Được rồi. Tin tưởng và kiên nhẫn, em có thể sống với hai thứ ấy.”

“Tốt. Bởi vì Franco đến đây rồi.”

FRANCO NHỎ NGƯỜI, ngăm đen và là Gay. Tôi thích anh chàng này.

“Tóc đẹp quá đi!” Anh ta phun ra một tràng thứ trọng âm Ý nhái. Tôi cá là anh ta đến từ Baltimore hoặc nơi nào đó tương tự, nhưng sự nhiệt tình hào hứng của anh ta quả là dễ lây. Christian dẫn chúng tôi vào trong phòng tắm, vội vàng trở ra rồi lại quay vào, mang theo một chiếc ghế từ phòng anh.

“Tôi sẽ để hai người ở lại đây,”