50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210283

Bình chọn: 8.5.00/10/1028 lượt.

anh lẩm bẩm.

“Grazie[1'> ngài Grey.” Nói rồi Franco quay sang tôi. “Bene[2'> Anastasia, xem chúng ta sẽ làm gì với cô nào.”

[1'> Tiếng Ý, nghĩa là “Cảm ơn”.

[2'> Tiếng Ý, nghĩa là “Nào”.

CHRISTIAN NGỒI TRÊN đi văng, hí hoáy trên thứ gì đó trông như một bảng tính. Tiếng nhạc dịu nhẹ ngọt ngào bồng bềnh trôi trong căn phòng rộng thênh thang. Người phụ nữ cất tiếng hát đắm say như thể trút cả tâm hồn vào bài hát. Thật là quyến rũ. Christian ngẩng lên và mỉm cười, khiến tôi bừng tỉnh.

“Thấy chưa! Tôi đã nói là anh ấy sẽ thích mà,” Franco sốt sắng nói.

“Em trông đáng yêu lắm, Ana,” Christian tán thưởng.

“Công việc của tôi đến đây là xong rồi,” Franco hô to.

Christian nhổm dậy, sải bước về phía chúng tôi. “Cảm ơn, Franco.”

Franco quay lại, ôm chầm lấy tôi trong một vòng ôm nghẹt thở rồi hôn lên cả hai bên má tôi. “Đừng để ai khác đụng kéo vào tóc cô nhé, Ana bellissima[3'>!”

[3'> Tiếng Ý, nghĩa là “xinh đẹp”.

Tôi bật cười, ngượng ngùng trước sự thân mật có phần thái quá của anh ta. Christian đưa anh ta ra chỗ cửa đại sảnh rồi quay lại trong một thoáng.

“Anh mừng vì em đã giữ tóc dài,” anh vừa nói vừa bước về phía tôi, đôi mắt bừng sáng. Anh vuốt một lọn tóc giữa những ngón tay.

“Mềm mại quá,” anh thì thầm, nhìn đăm đăm xuống tôi.

“Em còn giận anh nữa không?”

Tôi gật đầu và anh mỉm cười.

“Chính xác thì em giận anh chuyện gì nhỉ?”

Tôi trợn mắt. “Anh muốn nghe một danh sách không?”

“Có cả một danh sách sao?”

“Dài đấy.”

“Chúng ta có thể thảo luận trên giường không?”

“Không.” Tôi bĩu môi với anh như trẻ con.

“Thế thì sau bữa trưa nhé. Anh đói rồi, và không chỉ đói ăn thôi đâu,” anh trao cho tôi một nụ cười rõ là dâm đãng.

“Em sẽ không bị lóa mắt bởi những kỹ năng giường chiếu của anh đâu.”

Anh cố che giấu một nụ cười. “Điều gì làm cô đặc biệt buồn bực như vậy, quý cô Steele? Trút hết ra nào!”

Được thôi.

“Điều gì làm em buồn bực ư? À, đó là sự xâm phạm trắng trợn của anh vào những thứ riêng tư của em, việc anh đưa em đến nơi tình nhân cũ của anh làm việc, đồng thời cũng là nơi ngày xưa anh thường đưa gái đến để tẩy lông, anh lại còn vác em lên vai giữa đường giữa chợ như thể em mới lên sáu tuổi vậy - và trên tất cả, anh đã để bà Robinson chạm vào anh!” Giọng tôi cao vút lên tới đỉnh điểm.

Christian nhướng mày, tia hài hước trong mắt anh tan biến.

“Đúng là một danh sách đấy. Nhưng nói cho rõ một lần nữa nhé - cô ấy không phải bà Robinson của anh.”

“Bà ấy được chạm vào anh,” tôi nhắc lại.

Anh mím môi. “Cô ấy biết những chỗ được chạm vào.”

“Là sao?”

Anh lùa cả hai bàn tay qua tóc và nhắm mắt lại trong một khắc như thể đang tìm kiếm một sự chỉ dẫn thần thánh nào đó. Rồi anh nuốt xuống.

“Em và anh không có bất cứ một luật lệ nào. Anh chưa bao giờ có một mối quan hệ không luật lệ, và anh không bao giờ biết em định chạm vào chỗ nào trên người anh. Điều đó làm anh lo sợ. Sự động chạm của em hoàn toàn...” Anh ngừng lại, tìm kiếm từ ngữ. “Nó như muốn thêm nữa... nhiều hơn nữa.”

Thêm nữa? Câu trả lời của anh hoàn toàn bất ngở, khiến tôi choáng váng. Có một từ ngữ nhỏ nhoi nhưng mang ý nghĩa vô cùng to lớn đang treo lơ lửng giữa chúng tôi.

Sự động chạm của tôi như muốn... thêm nữa. Tôi biết kháng cự thế nào khi anh thoát ra những lời này? Đôi mắt xám tìm kiếm mắt tôi, dè chừng, e sợ.

Ngập ngừng, tôi đưa tay ra và nỗi e sợ ấy chuyển thành hoảng hốt. Christian lùi lại và tôi thả rơi tay xuống.

“Đó là giới hạn của anh,” anh thì thào, một ánh nhìn đau đớn, hãi hùng hằn lên khuôn mặt anh.

Tôi không thể ngăn một cơn thất vọng ùa qua. “Giả sử như anh không được chạm vào em, anh sẽ cảm thấy thế nào?”

“Anh sẽ chết mất,” anh nói không suy nghĩ.

Ôi, Chàng trai Đa Cảm của em. Lắc, tôi nở một nụ cười trấn an với anh và trông anh nhẹ nhõm hẳn.

“Một ngày nào đó, anh sẽ phải nói với em chính xác tại sao đây lại là một giới hạn đấy, làm ơn.”

“Ừ, một ngày nào đó,” anh lẩm bẩm, và vẻ mặt yếu đuối lập tức bay biến trong một phần nghìn giây.

Sao anh có thể thay đổi nhanh như thế nhỉ? Anh đúng là con người thất thường nhất mà tôi biết.

“Vậy, phần còn lại trong danh sách của em. Xâm phạm sự riêng tư của em.” Miệng anh cong lên khi ngẫm ngợi điều này. “Vì anh biết số tài khoản ngân hàng của em hả?”

“Vâng, điều đó thật quá đáng.”

“Anh điều tra lý lịch của tất cả những người phục tùng. Anh sẽ cho em xem.” Christian quay gót và bước về phía phòng làm việc.

Tôi nghiêm túc đi theo anh, lòng sửng sốt. Từ một tủ hồ sơ được khóa kín, anh lôi ra một cặp giấy bằng bìa cứng. Trên phần nhãn là dòng chữ: ANASTASIA ROSE STEELE.

Trời đất ơi. Tôi trừng trừng nhìn anh.

Anh nhún vai vẻ biết lỗi. “Em có thể giữ nó,” anh nói khẽ.

“Ồ, được, cảm ơn,” tôi cấm cẳn nói rồi lật giở những gì chứa bên trong. Anh ấy có một bản sao giấy khai sinh của tôi, vì Chúa, những giới hạn cứng của tôi, bản thỏa thuận bảo mật, hợp đồng - lạy Chúa - số bảo hiểm xã hội, hồ sơ cá nhân, và cả lý lịch nghề nghiệp của tôi nữa.

“Vậy là anh đã biết em từng làm việc ở Clayton?”

“Ừ.”

“Đó không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên. Anh không chỉ tạt qua đó đúng không


Teya Salat