
, quan niệm về đời người như thế hầu
như đứa trẻ con cũng sẽ xem nó là chuyện hoang đường buồn cười. Cái gọi
là "khó được" thật ra không đúng, một bình rượu mạnh đã có thể làm cho
bọn hay rượu thông thường say lăn, lại thêm cho một tí nữa sẽ có thể làm cho anh ta mê man bất tỉnh, làm sao lại nói là "khó được"? Trên đời có
mấy người chết vì say rượu được xem là vĩ đại?
ý của người say không tại rượu, bạn đang ấp ủ trạng thái tâm lý như
thế, dựa trên khả năng chịu được thực tế của mình vốn là ở chỗ vui vẻ
uống chút ít, đối với thân thể có lợi không có hại, thì có thể thực hiện thật sự được ý nghĩa "trợ hứng". Bằng không, bạn cứ khăng khăng với
rượu, nhất định phải uống cho đến mức người ngã ngựa đổ mới thôi, nhất
định phải uống cho kỳ say, hoặc uống đến mức say mềm bất tỉnh, đối với
thân thể có hại chẳng có ích gì, trợ hứng trở thành bại hứng. Nghĩ một
đàng làm một nẻo, há chẳng buồn đó sao!
Một trạng thái khác của ý người say không tại rượu biểu hiện thành
một trò chơi độc ác - mời rượu, cứ khăng khăng một mực mời rượu, mời
không được bắt tay đổ, một người đổ bạn không uống thì mấy người hợp sức lại đổ. Càng ở những nơi thô tục dã man, trò chơi độc ác này càng tệ
hại. Người khăng khăng mời rượu thì hoặc là người say, bản thân anh ta
cũng đã hơi say, cũng có thể đã say nhiều, lúc này hầu như để biểu thị
hào khí của anh ta, tỏ ra cùng say với bạn, cùng vui với bạn, đồng tâm,
đồng đức với bạn đến cùng. Lúc này hầu như đột nhiên bạn đã thành người
bạn sinh tử của anh ta. Anh ta mời rượu thật ra không ở bản thân rượu,
anh ta thật ra không biết lo bạn uống rượu sẽ có tổn thất và không thích hợp gì mà là một hành vi không có lý trí hỗn loạn. Có nhiều người mời
rượu bản thân họ thật ra chưa say hoặc chỉ có một chút nóng đầu, hoặc
căn bản chính là người tỉnh, việc mời rượu càng không phải ở bản thân
rượu, họ chỉ là muốn mượn rượu để đổ cho bạn say, để rồi vui vui vẻ vẻ
thưởng thức trạng thái say của bạn - đây là tâm lý nghịch ngợm. Nếu bạn
say đến mức nói năng lung tung lên, hát tướng lên, cười rống lên, khoa
tay múa chân, họ trông thấy càng vui hơn, mục đích càng đạt. Có thể bạn
say đến mức nôn mửa, hoặc cần phải dời chỗ đi nghỉ ngơi thì họ sẽ có thể thất vọng lớn. Bạn đã phụ lòng mong muốn của họ đem bạn ra làm trò
cười. Lại còn có người mời rượu trong lòng mang một mục đích đặc biệt, ý mời rượu không phải là ở rượu, họ muốn chuốc rượu say cho bạn để rồi
trong lúc bạn hưng phấn say rượu đáp ứng những yêu cầu không chính đáng
của họ.
Ðứng trước các loại người say rượu trên, trước cốc rượu, bạn phải
hành động ra sao kiềm chế như thế nào? Việc này thể hiện bạn có sức tự
kiềm chế đến đâu. Nếu tự biết sức rượu của mình không thắng, bạn phải
kiên trì giữ đến cùng quyết không nhận thì sẽ là thắng. Bất kể là lời
khuyên mời uống rượu như thế nào đều không nghe, mặc anh ta quấy rầy,
bạn không làm theo anh ta thì là thắng, say lăn ra chính là thất bại.
Nếu như các bạn say tự tay đổ rượu cho bạn, bạn gắng có thể không cần nể nang (họ tự tay đổ rượu cho bạn đã là không nể nang rồi) gào lên một
tiếng thật to, vứt vỡ một cái bát xong sẽ kiềm chế lại cũng có thể được. Dù thế nào phải giữ một điều, quyết không thể trở thành người bị rượu
đầu độc. Một người thích rượu tham chén, một người thích được gọi là anh hùng trên tửu trường không có khả năng tự kiềm chế được như vậy.
Bạn có thể sẽ nói, việc gì cứ phải khăng khăng không tiếp nhận, vì
mỗi việc uống rượu mà phải làm đến nỗi không thoải mái? Nhưng những
người tỉnh táo đều hiểu rõ, mọi người sau khi tỉnh rượu đều hiểu rõ, làm không thoải mái trước tiên là những người khăng khăng cố ý đổ rượu chứ
không phải là người khăng khăng không nhận.
Xấu hổ từ đầu đến cuối đều là một cảm giác tâm lý.
Sinh hoạt thời thơ ấu là nguồn gốc hình thành bệnh xấu hổ.
Dùng hai phương thức hướng nội và hướng ngoại để tự chữa cho mình.
Ông Tư Nguyên, chuyên gia tâm lý nổi tiếng cho rằng, kẻ thù lớn số
một của việc thành công đời người chính là "cái bệnh xấu hổ này".
Bởi vì xấu hổ không có tài năng giao tiếp, tự khép kín mình, càng
sống càng lãnh đạm, càng cô độc, sức sống tiêu biến, không sinh động
hoạt bát, cuộc đời bi kịch chính là như thế. Bởi vì xấu hổ sẽ để mất
nhiều cơ hội có thể thành công, như cơ hội tình yêu tốt đẹp. Một khi đã
để mất sẽ không thể lấy lại được tạo nên sự hối hận sâu sắc.
Một cô gái tên là Tống Lệ, tuổi khoảng 25, tốt nghiệp đại học, khỏe
mạnh xinh đẹp, tính nết nhã nhặn hiền hòa, gia đình giàu có, ăn mặc cũng hợp thời, ăn diện dễ nhìn, mọi người đều nói cô hầu như có đủ mọi điều
kiện hạnh phúc và thành công. Nhưng chính lại có một nhược điểm là cô
hay xấu hổ, không có tài xã giao - do đó tất cả mọi tiền đề hạnh phúc và thành công sẵn có của cô đều bị khuyết điểm này triệt tiêu.
Về sau Tống Lệ đi tìm gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ đã vận dụng phương
pháp chữa phân tích tinh thần hỏi đến ngọn ngành, tìm ra nguồn gốc sinh
ra bệnh xấu hổ của cô ta, qua một thời gian điều trị đã làm cho cô ta
dần dần giải phóng tinh thần, bỏ