
vòng cỏn con mà bạn đang ở ẩn
trong đó, không muốn thừa nhận cái không biết của mình, không muốn thay
đổi nhận thức và kiến giải vốn có của mình. Ðó thật là bất hạnh.
Ðể bù lại khiếm khuyết này, ngoài việc trước tiên phải thừa nhận
trong cái vòng sinh hoạt của mỗi người tất nhiên đều rất có hạn, không
thể ở chỗ nào cũng tỏ ra mình là người biết hết, không thể khắp mọi nơi
chỗ nào mình cũng đúng, còn cần phải có ý thức thả mình đi ra khỏi mảnh
trời đất bé nhỏ của mình, tiếp xúc nhiều, tìm hiểu nhiều đối với thế
giới bên ngoài. Tiếp xúc càng nhiều, tìm hiểu càng nhiều, mới biết mình
tiếp xúc còn quá ít, tìm hiểu còn quá ít.
Câu danh ngôn của Socrates: Tôi biết mình không biết.
Cũng giống như Socrates đã biết mình không biết, thì không thể cố chấp với thiên kiến nữa.
Thứ hai là mô thức tư duy của ràng buộc thủ cựu cũng là nhân tố quan
trọng dẫn đến cố chấp với thiên kiến. Bạn trước đây có thể là một người
tinh thông văn hóa, một nhân vật tài giỏi vang lừng, phong lưu một thuở, hiển hách một thời. Nhưng thời gian và không gian phút chốc thay đổi
khôn lường, thế giới và nhân sinh ngày nay đã hoàn toàn đổi mới so với
những năm tháng đó, bạn lại vẫn muốn mang phong thái của năm xưa xuất
hiện trên vũ đài hôm nay, vẫn với con mắt nhìn của năm xưa để nhìn cuộc
đời của ngày nay, không thừa nhận mình đã lỗi? thời, không có cách nào
dẫn dắt văn chương được nữa. Do đó, người ta chỉ có thể đem những lời
chê bai như cố chấp, cổ hủ, cứng nhắc đặt lên đầu bạn.
Già nua, tiết tấu tự nhiên của cuộc đời, bạn không có cách gì chống
lại nổi. Ðã già rồi, thì nên đem thế giới này giao lại cho lớp trẻ!
Nếu như bạn không chịu già, trong lòng không cam chịu, thử xem già
như trai tráng triển khai lại trí lớn. Bạn chỉ có vứt bỏ mình của quá
khứ, phá bỏ mô thức tư duy vốn có thay bằng con mắt nhìn hiện đại, vũ
trang lại tư tưởng của mình, cùng hòa chung với lớp trẻ. Bạn thường
xuyên sống giữa những người trẻ trung, cũng có thể làm cho bạn dần dần
khắc phục được những thiên kiến vốn có.
* Con người sinh ra giữa trời đất, việc gì phải khom lưng
uốn gối chịu sự quản chế của người khác? Việc gì phải mình tự xin lỗi
mình để làm người trái với lương tâm?
* Chính trực mà dường như khuất phục.
Ðời người thường thường sẽ gặp phải nhiều sự việc không như ý nguyện
của mình. Sự sắp xếp, chỉ thị hoặc mệnh lệnh của cấp trên không hợp với
xu hướng của bạn, không phù hợp với kiến nghị, kiến giải hoặc phương án
kế hoạch của bạn, thậm chí còn trái ngược với nhau. Phục tùng ư? Thực tế cảm thấy trái với lương tâm mình, thực tế không tình nguyện, không cam
lòng; từ chối ư? Bạn có thể gặp phải hàng loạt phiền phức, đôi khi thậm
chí chỉ có từ chức, dời khỏi đơn vị này mới có thể thật sự từ chối được.
Giữa việc phục tùng trái với lương tâm với từ chối không làm, tất
nhiên phải có một kẽ hở, bạn có thể từ kẽ hở này đi theo một con đường
kiêm cả hai phía, việc đó sẽ cần bạn mở mang trí tuệ, dùng một số kỹ xảo điều khiển thích hợp.
Bất cứ sự việc gì trên thế gian cũng đều có hai mặt trái phải, hai
đầu trái phải, ở giữa tất nhiên tồn tại một khoảng cách; giữa hai cực
tất nhiên tồn tại con đường trung gian, tức con đường không thiên về bên nào, cũng không lệch về phía nào. Cho dù ở bản thân mỗi cực cũng chắc
chắn có thể phân ra làm mấy phương diện, bạn lại có thể nhận biết nó từ
các phương diện khác nhau, từ đó đưa ra sự lựa chọn "hợp lý". Ðó là cái
gọi là "con đường cao minh nhất là trung dung".
Cá tính khác nhau, hoàn cảnh sống khác nhau, đương nhiên có thể đưa
vào hướng chọn khác nhau đối với sự việc. Chỉ cần hướng chọn này làm cho mình vừa ý, tự cảm thấy tốt đẹp, không tổn hại đến người khác, mà còn
không dẫn đến tạo nên sự hối hận của mình về sau, đó chính là cách chọn
lựa hợp lý.
Bạn có thể không muốn lách theo kẽ hở, không muốn theo đuổi không
thiên về bên nào, không dựa vào phía nào, bạn tôn sùng phẩm cách kiên
cường,? ngẩng cao đầu để nhìn cái đẹp của nhân cách, bất kể bạn rơi vào
hoàn cảnh tồi tệ đến đâu, bất kể bạn đối mặt với sức ép to lớn bao
nhiêu, đều không thể làm cho bạn cúi đầu, bạn vẫn cứng đầu cứng cổ vô
cùng. ý chí của bạn cứng hơn sắt, bền hơn thép, bất cứ người nào đều
không thể làm cho bạn khuất phục, đều không thể làm cho bạn làm một việc trái với lương tâm.
Như vậy, đứng trước cấp trên cần bạn phải phục tùng trái với lương
tâm bạn, đương nhiên bạn không thể chịu lép ông ta, từ chối ông ta,
tranh cãi với ông ta, đốp chát với ông ta một trận cũng chẳng sao.
Thường xuyên như thế, cấp trên có thể túm chặt đầu bạn, thì hoàn cảnh của bạn có thể sẽ ngày càng tồi tệ, thậm chí đi đứng khó khăn, khắp nơi húc đầu vào tường. Bạn có thể cảm thấy chẳng sao cả. Con người sinh ra
giữa trời đất, đầu đội trời chân đạp đất, tôi làm theo ý tôi, làm sao
làm khó dễ cho tôi được? Việc gì phải khom lưng uốn gối chịu sự quản chế của người khác? Việc gì phải mình xin lỗi mình để làm người trái với
lương tâm? Hợp thì ở lại, không hợp thì đi.
Nếu như thực tiễn chứng tỏ chủ kiến của bạn, ý nguyện của b