
ời ra được. Thành Vân nhảy xuống khỏi xe, lấy điện thoại di động ra, làm thế
nào cũng chẳng có động tĩnh gì, lúc này mới nhớ ra điện thoại di động
của cô đã hết pin.
Thành Vân lau mặt, nhìn xung quanh. Ban đêm
đường đèo vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không có xe cộ qua lại. Cô nén
giận, hận không thể nhảy thẳng xuống núi. Nhưng nói cho cùng cô không
thể nhảy. Thành Vân hét lên một tiếng về phía con đường núi không một
bóng người, sau đó hít sâu vào và tự nhủ mình phải tỉnh táo.
Cô trở về bên cạnh xe lần nữa, bò lại vào buồng lái, bật chốt mở cửa xe
sau cuối ra. Nhưng sau khi ra ngoài mở cửa lại phát hiện cửa xe bị mắc
kẹt. Hai tay Thành Vân kéo cánh cửa cuối xe ra, chân đạp ở ngưỡng cửa,
ra sức kéo về phía sau.
“Mẹ kiếp…” – Thành Vân kéo đến nỗi bị
rách vết thương trên tay, máu chảy đầm đìa. Cô cắn răng, khẽ nói căm tức – “Mở ra cho tôi, mau mở ra…”
Kéo rất lâu, cuối cùng Thành Vân mới kéo được cửa xe cuối ra. Cô đẩy ghế dựa xuống, thò người vào xe. Cô khẽ kêu hướng dẫn Trương vài tiếng cũng không có phản ứng. Thành Vân
quay mặt cô ta lại, thấy trên trán cô ta cũng có vết máu. Thành Vân nhíu mày, cẩn thận nâng hướng dẫn Trương lên, lôi cô ta ra ngoài từng chút
từng chút.
Thành Vân đặt hướng dẫn Trương nằm ở ven đường, lại
quay về tìm A Nam. A Nam vẫn ở nguyên tư thế vừa rồi. Lòng Thành Vân
lạnh lẽo. Cô thử bật đèn lên, nhưng đèn đã hư. Kính chắn gió không vỡ
hết, sức lực của Thành Vân cũng không nâng nổi A Nam. Cô nghĩ tới nghĩ
lui, đi đến ven đường nhặt một hòn đá, đập nát phần cửa kiếng còn sót
lại.
Đến khi A Nam cũng được lôi ra khỏi xe, Thành Vân đã kiệt
sức. Cô lấy điện thoại di động của hướng dẫn Trương ra. Nơi này tín hiệu cực kém, Thành Vân gọi nhiều lần mới liên lạc được với cảnh sát. Kết
quả cô gái trực ban nghe điện thoại rõ ràng mới vừa vào làm, nói đi nói
lại cũng không biết chính xác nơi xảy tai nạn. Chỉ hỏi Thành Vân có
nghiêm trọng không, lại nói nếu như không nghiêm trọng tốt nhất dời xe
qua một chút, đừng nên để ảnh hưởng giao thông.
Thành Vân nén giận: “Ngày đầu tiên đi làm sao, khi các người nhậm chức có được huấn luyện qua không?”
Cô gái kia vẫn ung dung: “Bây giờ chúng tôi tìm ra cô cũng rất tốn thời gian, nếu như sự việc nghiêm trọng xin gọi 120 trước, đừng…”
Thành Vân thịnh nộ chửi ầm lên: “Chó chết… Cô chờ, cô chờ đó cho tôi!”
Cô gái kia chẳng buồn để ý. Thành Vân tức tối cúp điện thoại, lại gọi
tiếp một cuộc khác. Sau năm hồi chuông, trong điện thoại truyền đến một
giọng nói vừa lạnh lùng vừa xa cách.
“Xin chào, cho hỏi ai vậy?”
Thành Vân liếc nhìn hai người đang nằm ven đường, thản nhiên nói: “Anh Sùng.”
“…”
Trong nháy mắt hơi thở Lý Vân Sùng biến đổi. Đây không đơn giản chỉ vì
ông nghe thấy tiếng trong điện thoại là Thành Vân, mà còn vì câu “anh
Sùng” kia của cô. Đã rất lâu, rất lâu rồi cô không có kêu ông là như
vậy. Bởi vì Lý Vân Sùng không đồng ý. Mỗi lần cô gọi ông như vậy đều
khiến ông nhớ lại thuở xưa, nhớ đến khi cô vẫn còn giở thói ngang ngược ở ngoài giống như một con chim cả đời không thể huấn luyện được.
Lý Vân Sùng khẽ nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói Thành Vân vẫn còn khống chế, rất bình tĩnh, cô nói: “Bọn em
bị đụng xe trên đèo, nơi này quá hẻo lánh, báo cảnh sát thì họ nói sẽ
khá mất thời gian, anh xác nhận vị trí giúp em đi!”
“Đụng xe?” – Giọng nói Lý Vân Sùng trầm xuống – “Em không sao chứ?”
“Em không sao, nhưng người đi chung…”
“Có bị thương không?”
“Không có.” – Thành Vân thoáng im lặng rồi nói – “Nhưng người đi chung
với em đều ngất xỉu, không biết bị thương có nặng không. Anh nhanh một
chút.”
Nghe thấy Thành Vân không sao, Lý Vân Sùng rõ ràng thở phào một hơi.
“Bây giờ em giữ điện thoại mở nhé. Ở nguyên đó, đừng đi đâu hết. Chặn đường lại, cẩn thận một chút, anh sẽ sắp xếp.”
“Anh nhanh một chút.” – Thành Vân nói xong định cúp máy.
“Tiểu Vân…” – Lý Vân Sùng bỗng gọi cô lại.
Tay Thành Vân khựng lại: “Chuyện gì?”
Lý Vân Sùng nói: “Đối phương có tỉnh táo không?”
Thành Vân cười khẩy một tiếng, không trả lời.
Lý Vân Sùng nói từng câu từng chữ: “Nhớ kỹ, bây giờ an toàn của em là
trên hết, bất kể tình huống hiện tại của gã ta thế nào, cũng đừng xảy ra xung đột với gã, có chuyện gì thì chờ anh liên lạc được người rồi nói
sau.”
Thành Vân nhìn chằm chằm chiếc xe đối diện, cô không nói gì, lập tức cúp điện thoại.
Gió núi thổi ào ào, Thành Vân mặt vô cảm đi đến chiếc xe bánh mì kia.
Gã tài xế là một người trẻ tuổi, đang gục trên vô lăng. Thành Vân nắm
tóc gã lên, gã không có cảm giác, miệng hơi hé ra. Cô thả tay ra, đầu gã tài xế lại gục trên vô lăng.
Cô kéo cửa xe ra, nắm áo gã tài
xế lôi gã xuống xe. Cô lôi gã đến bên đường rồi quay trở lại xe lần nữa. Thành Vân thử giật cửa xe, phát hiện không khóa nên cô kéo ra…
Đây là một chiếc xe chở hàng. Đã tháo hai hàng ghế sau, bên trong chất đầy hàng hóa.
Thành Vân nương theo bóng tối nhìn thấy mấy két bia, mấy bao gạo và một đống dầu ăn. Bởi vì đụng xe nên vỡ vài chai bia chảy ra ngoài, cả xe
tỏa ra một mùi cồn nồng nặc.
Trời tối đen mực khiến áo khoác
của