
anh đang coi cơ thể cô như là một mảnh ruộng màu mỡ mà khai khẩn.
Tuy Thành Vân chẳng muốn hỏi đến cảm tưởng khai khẩn của anh, cũng không có ý định trao đổi gì với anh. Anh đã tiến bộ hơn trước đây, đây chính là kết luận duy nhất của Thành Vân sau khi xong việc.
“Thế nào?” – Chu Đông Nam đổ mồ hôi đầm đìa, hai khuỷu tay anh đỡ hai bên người Thành Vân, bộ ngực dính sát vào ngực cô.
“Em cảm thấy thế nào?” – Thành Vân không trả lời, anh lại hỏi lần nữa.
Thành Vân hơi buồn cười, cô nghiêng đầu, nhìn cái đầu đen sì trước mắt.
“Thế nào cái gì?”
“Mới vừa rồi, em thấy được không?”
Thành Văn thản nhiên nhìn anh không nói lời nào. Trọng lượng Chu Đông Nam không nhẹ, đè lên người cô cũng rất nặng, nhưng Thành Vân không cho anh đứng lên.
“Anh cảm thấy rất tốt.” – Chu Đông Nam nói.
Thật ra thì người và động vật không khác biệt gì nhiều. Lúc động dục trên người cũng sẽ có mùi. Thành Vân đang ngửi thấy mùi vị ấm áp trên người Chu Đông Nam, trong căn phòng nhỏ không có ánh đèn này, nó vô cùng rõ ràng.
“Anh không cần nói với tôi ý nghĩ của anh.” – Thành Vân nói.
Chu Đông Nam nhìn cô, nói: “Em cảm thấy thoải mái không?”
Thành Vân cười lên, cô đạp Chu Đông Nam ra, trở tay lấy gói thuốc trong chiếc áo bên cạnh, châm một điếu.
“Muốn cho tôi thoải mái thì anh hãy luyện nữa đi.”
Chu Đông Nam không nói gì nữa, lười biếng trở mình nằm bên cạnh Thành Vân.
Thật ra thì Thành Vân đã nói dối. Cô nhìn thấy một hình ảnh thoáng qua trên tivi, hờ hững nghĩ. Mới vừa rồi cô cảm thấy rất tốt, nhưng tốt hay không thì có ý nghĩa gì đâu.
Chương trình đón xuân bắt đầu phát lại. Thành Vân nghe rõ lời mở đầu quen thuộc kia, nhớ đến ban đầu lúc nghe thấy mấy lời này, cô đang ngồi trước mâm cơm tất niên ở nhà Lý Vân Sùng. Bây giờ thì trần truồng nằm trên một chiếc giường rách hút thuốc lá.
Thành Vân cong một chân lên, điều hòa đã được Chu Đông Nam bật lên, gió mát thổi đến giữa hai chân ẩm ướt. Cô cảm giác được sự mát mẻ châm chọc.
Chu Đông Nam bò dậy, để mông trần thu dọn giường. Bóng anh lắc lư trước mặt Thành Vân, cô thấy hơi thiếu kiên nhẫn.
“Anh có thể nào nằm yên một lát không? Không mệt sao?”
Chu Đông Nam nghe lời cô, bỏ quần áo xuống. Anh kéo Thành Vân đến, kê một chiếc gối lớn ra phía sau. Chiếc gối là loại gối dài, một nửa cho Thành Vân, một nửa cho mình.
Hai người im lặng xem tivi. Bên ngoài tiếng pháo vẫn vang như cũ, nhưng đã ngớt hơn vừa rồi rất nhiều.
Thành Vân hút xong một điếu thuốc, cũng đã tỉnh rượu không ít. Trên tivi đang trình diễn tấu hài, khán giả cười hỉ hả nhưng hai người trước tivi lại chẳng có biểu cảm gì.
Một lát sau Thành Vân cảm giác được người bên cạnh quay đầu sang.
“Em đói bụng không?” – Chu Đông Nam hỏi.
“Không đói.”
“Tôi hơi đói.”
Chu Đông Nam vừa nói vừa xuống giường đi vào phòng bếp. Thành Vân nhặt một chiếc quần bên cạnh ném vào người anh, Chu Đông Nam khom người mặc vào.
Chu Đông Nam leng keng lanh canh trong phòng bếp một hồi, Thành Vân đã sắp ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng cô ngửi thấy được một hương thơm, mở mắt ra, Chu Đông Nam đang bưng hai đĩa thức ăn ra khỏi phòng bếp.
“Em cũng ăn chút đi.”
Lên giường cũng rất tốn sức, Thành Vân phải thừa nhận điều này. Cô khoác áo, bước xuống giường đi đến bên cạnh bàn ăn.
Chu Đông Nam chỉ làm hai món, một món là dưa leo chiên trứng, một món là sợi khoai tây chiên.
Thành Vân ngồi xuống, Chu Đông Nam đưa cho cô một đôi đũa. Mỗi món cô nếm thử một miếng, Chu Đông Nam hỏi cô: “Sao hả?”
Thành Vân khẽ nhướng mày: “Đây chính là tài năng của đầu bếp Chu à? Cơm tất niên chỉ có hai món như vậy, anh có tiết kiệm tiền cũng đâu cần như thế chứ?”
Chu Đông Nam cúi đầu ăn, sau khi ăn được vài miếng to mới nói: “Ăn đại thôi, không cần phải làm nhiều.”
Thành Vân nhìn món ăn trong đĩa, bỗng hỏi: “Tối nay anh không nấu ăn à?”
Hai món này hình như giống với lúc chiều nay cô thấy anh xách về, nói cách khác là anh vừa mới bật bếp lên.
“Đúng.” – Chu Đông Nam nói – “Lẽ ra định ngủ.”
“Để bụng đói ngủ hả?”
“Khi đó cũng không đói.”
Thành Vân nói mỉa: “Không ăn tối cũng không đói bụng sao?”
Chu Đông Nam ngốn đầy thức ăn trong miệng, nhưng đũa vẫn định gắp miếng khác.
“Không đói bụng…” – Lúc anh nói chuyện rõ ràng bị nghẹn, mày cau chặt lại, Thành Vân cười chế giễu. Sau khi Chu Đông Nam vất vả nuốt thức ăn xuống, mới nhìn cô nói: “Giận cũng no rồi.”
Thành Vân sửng sốt, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, lườm anh một cái không nói thêm gì nữa.
Chu Đông Nam cũng không để ý, anh chỉ vào đĩa nói: “Em còn ăn nữa không? Không ăn thì tôi ăn hết nhé!”
Thành Vân vứt đôi đũa lên bàn: “Anh ăn hết đi.”
Chu Đông Nam trút hết thức ăn còn dư lại vào bát mình, lùa vài đũa vào miệng. Miệng phồng lên giống như con cá vàng.
Thành Vân nhìn thấy dáng vẻ anh như vậy liền hứ một tiếng: “Đừng để nghẹn.”
Mắt Chu Đông Nam như lóe sáng. Thành Vân chờ anh nuốt hết thức ăn xuống mới hỏi: “Nhìn cái gì?”
Chu Đông Nam nói: “Khi đó em cũng nói như vậy, còn nhớ không?”
Thành Vân cau mày: “Gì chứ?”
Chu Đông Nam nói: “Khi đó em cũng bảo tôi đừng để nghẹn.”
Lúc ở quán ăn ki