
m trở về thế nào?”
“Lái xe là được.”
“Tối nay mà em còn muốn lái xe?”
“Gọi điện thoại kêu một chiếc.”
“Tiểu Vân!”
Không biết có phải vì nguyên nhân uống rượu hay không, Thành Vân cảm
giác mặt mình vì hai chữ này của Lý Vân Sùng mà trở nên nóng hổi. Cô
đứng lên, nhìn Lý Vân Sùng.
“Em muốn về nhà lấy đồ, anh không cho em về thì em không đi nữa.”
Lý Vân Sùng nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẻ mặt không thay đổi. Sau khi
ông dụi tắt điếu thuốc đã hút xong, mới từ từ nói: “Hôm nay là giao
thừa, đừng tức giận, nếu không sang năm mới đều không vui. Nào, ngồi
xuống, anh đi pha trà.”
“Không cần pha, em về nhà trước.”
“Anh nói em không cần về.”
Thành Vân đứng lên: “Nếu anh sớm nói ngày cho em biết thì em đã không cần trở về rồi!”
Lý Vân Sùng rót nước bên cạnh bàn trà, mắt nhìn thẳng. Tiếng nói của ông luôn điềm tĩnh vô cùng.
“Báo cho em ngày trước thì sẽ không vậy à?”
Thành Vân cũng không biết tại sao cơn tức giận xông lên đầu, đá chiếc
ghế sang một bên. Chiếc ghế đập vào bàn vang ầm lên một tiếng. Nước của
Lý Vân Sùng bị đổ ra, ông đặt mạnh bình trà xuống bàn.
“Tiểu Vân!”
Ông cực hiếm khi cất cao âm lượng, một tiếng như vậy đã chứng tỏ ông
đang rất tức giận. Thành Vân mím chặt môi. Dưới ánh đèn làn da cô vì
rượu và cơn tức giận đột ngột khiến hơi ửng đỏ, chân mày cau lại.
Tóc Thành Vân không dài lắm, chỉ chấm vai, cột lên không ra kiểu đuôi
ngựa được. Bình thường ăn cơm hay làm việc cô mới cột tóc lên, hôm nay
vài sợi tóc đen rơi xuống trán, khẽ bay bay theo hơi thở của cô.
Ánh mắt cô quá lạnh lùng lại quá quyết liệt.
“Em muốn về!” – Cô nói.
Lý Vân Sùng yên lặng nhìn cô, sau đó giống như thật sự thỏa hiệp, ông gật đầu.
“Được, em muốn trở về thu dọn đồ đạc thì về đi.” – Ông ngồi trên ghế
salon, tiện tay cầm lên một quyển sổ nhỏ đặt lên bàn trà – “Hộ chiếu của em, tự mình giữ đi.”
Thành Vân bỏ cuốn hộ chiếu vào trong túi, Lý Vân Sùng lại nói: “Chuyến bay hai giờ chiều mai, buổi sáng em qua đây là được.”
Thành Vân cầm túi đi ra cửa. Ở tiền sảnh, cô mặc lại áo khoác ngoài, Lý Vân Sùng đứng ở cửa tiễn cô.
“Hai giờ, em đừng ngủ quên.”
Thành Vân mở cửa: “Không đâu.”
Cô đi ra ngoài được vài bước, tiếng pháo hoa liên tiếp vang lên.
“Tiểu Vân!”
Thành Vân quay đầu lại, Lý Vân Sùng đứng ở cửa, ánh đèn ấm áp ở cửa
chiếu xuống đỉnh đầu ông, khuôn mặt ông ẩn giấu dưới bóng tối.
“Em trở về cũng tốt.” – Ông từ từ nói – “Buổi tối yên tĩnh hãy suy nghĩ thật kỹ rốt cuộc mấy ngày nay là sao.”
“Là sao cái gì?”
Cho dù đứng khuất dưới ánh đèn, Thành Vân vẫn thấy được Lý Vân Sùng cau chặt mày.
Cô không đợi ông cất lời đã quay đầu đi: “Em biết rồi!”
Đi được vài bước, Thành Vân nghe thấy sau lưng vang lên tiếng đóng cửa. Cô bỗng dừng bước, đứng yên tại chỗ thật lâu, cuối cùng quay người móc
chìa khóa xe khỏi túi, lái xe mình rời đi.
Không biết có chốt
kiểm tra nồng độ rượu khi lái xe hay không. Một tay Thành Vân cầm tay
lái, một tay cầm điếu thuốc. Cô nghĩ tốt nhất là có. Đáng tiếc ông trời
không chịu chiều theo ý cô, cô không đụng phải chốt kiểm tra nào hết.
Tối nay lực lượng cảnh sát đều bị điều đến tuyến đường chủ chốt, đường
Thành Vân đi khá thưa người.
Cô lái xe trên đường Bắc Kinh hiếm khi vắng vẻ, miệng đầy mùi khói thuốc và mùi rượu. Suốt cả ngày đến
tận bây giờ trận tuyết kia vẫn chưa rơi xuống, bầu trời trĩu nặng hơn cả buổi trưa, giống như đè xuống đỉnh đầu, đầu óc Thành Vân trống rỗng.
Đúng lúc gặp phải đèn đỏ, Thành Vân dừng xe lại. Trong bất chợt như
tích tụ được sức mạnh, cả thủ đô bắt đầu vang lên tiếng pháo nhiệt liệt. Một trận pháo hoa lớn nổ tung trên bầu trời ở cầu vượt phía trước cô,
muôn hồng nghìn tía.
Thành Vân liếc nhìn điện thoại di động.
Mười hai giờ. Mọi người đang tiễn năm cũ đón năm mới. Hiệu quả cách âm
trong xe khá tốt, tất cả tiếng pháo đều như ở một thế giới khác, vừa
trầm vừa xa.
Đèn chuyển xanh, Thành Vân cũng không rời đi.
Phía sau cũng không ai thúc giục cô, cả con đường chỉ có mỗi xe cô thôi. Đèn lại chuyển đỏ, Thành Vân bỗng mở cửa sổ ra, cô vứt điếu thuốc
xuống, rồi sau đó bẻ ngoặt tay lái, chạy về một hướng khác. Cả quãng đường lên cầu thang không một bóng người, chỉ có mùi cơm chín thoang thoảng. Đèn điều khiển bằng âm thanh ở tầng ba bị hư, lúc Thành Vân đi lên đá phải một chiếc túi, không biết trong túi đựng vật gì, có thể là quần áo, đá vào cảm giác hơi mềm.
Thành Vân bị vướng chân, cắn răng đá chiếc túi văng đi. Nửa tầng lầu còn lại cô chạy lên nhanh hơn.
Ánh đèn nhập nhèm sáng lên soi vào cánh cửa cũ, khiến câu đối đỏ mới dán nổi bật hẳn lên. Thành Vân bỏ hai tay vào túi áo, cô đi cực nhanh, nhanh đến mức góc áo bay phấp phới.
Lúc còn cách khoảng năm mét, cô đã đưa tay lên, đến khi tay cô hạ xuống vừa lúc đặt trên cánh cửa nhà số 406. Cửa chống trộm bị vỗ vào hơi rung lên. Sau khi Thành Vân gõ xong lại giơ tay lên nữa, nhưng lúc này còn chưa kịp gõ xuống cô đã nghe thấy trong nhà có tiếng động.
Anh đang chạy đến, có lẽ không thể gọi là chạy. Trong đầu Thành Vân hiện ra đôi chân dài của Chu Đông Nam. Từ giường đến cửa cần bao nhiêu