
được dinh dưỡng vào người cô không có hiệu quả."
Cùng nhau ăn cơm đã một tuần nay, Hạ Tuấn Bình thật sự chịu không nổi Vu Tâm Lăng mỗi ngày đều ăn thức anh nhanh, đều là đồ ăn buổi tối ăn thừa, hơn nữa hấp qua, nên màu sắc của đồ ăn, làm cho anh không dám khen tặng:
"Trường học không phải có thể đặt đồ ăn dễ dàng sao?"
Cha tuy
rằng bắt anh phải cùng ăn cơm trưa với bạn cùng lớp, nhưng anh nào có
biện pháp cùng bạn học đem hắn trở thành quái thai ăn cơm, bởi vậy sau
khi được thầy giáo vật lý đồng ý, anh mượn chìa khóa, mỗi giữa trưa đều
đi đến phòng vật lý ăn cơm trưa.
" ôi không phải không hấp thu
dinh dưỡng." Vu Tâm Lăng mồm to ăn cơm, biểu hiện nàng thực khỏe mạnh:
"Kỳ thật bởi vì hấp qua mà nhìn không tốt lắm nhưng ăn vẫn tốt mà." Đây
là mẹ thay cô chuẩn bị đồ ăn, hơn nữa không hề ít bạn học cũng giống cô, là tự mình mang cơm hộp đến trường học hấp nóng.
"Cơm hộp cho dù không đủ dinh dưỡng, thì cô ít nhất cũng nên mua bình sữa đến mà uống chứ!"
"Chính là tiền tiêu vặt của tôi phải dùng để mua sách tham khảo cùng trắc nghiệm bình lượng."
Thật sự là đủ rồi! Hạ Tuấn Bình từ trong bóp da lấy ra một tấm vé có giá trị tiền lớn, đưa cho cô: "Cầm tiền này mua chút gì mà cô muốn đi."
Vu Tâm Lăng nhìn tiền mặt này, cũng không có đưa tay ra tiếp nhận: "Học
trưởng, bản thân tôi sẽ chậm rãi tiết kiệm, tôi không nghĩ muốn lấy tiền của anh."
"Chờ cô tiết kiệm đủ tiền, thì đã đến nghỉ hè."
"Cái kia cũng không sao, tôi có thể mua cho học kỳ sau." Cô chính là không
muốn lấy tiền của học trưởng: "Nếu tôi lấy tiền của học trưởng đi mua đồ vật này nọ, mẹ tôi mà biết, nhất định sẽ rất khó thoát, bởi vì mẹ không thích tôi lấy đồ này nọ của người khác, tôi không muốn mẹ phải khổ sở."
Hạ Tuấn Bình thật sự là không biết nói gì. ngày đầu tiên cùng
nhau ăn cơm, anh cũng đã hỏi qua chuyện của cô, biết cô sinh ra ở một
gia đình mồ côi cha.
Đột nhiên, Vu Tâm Lăng cảm thấy ánh mắt
ngứa, bởi vậy cô bỏ kính mắt xuống, xoa nhẹ dưới viền mắt, nghe thấy
hình như hắn đang nói chuyện, cô dụi mắt, rồi hoang mang hỏi han: "Học
trưởng, vừa rồi anh đang nói cái gì?"
Hạ Tuấn Bình ngẩng lên
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, trợn tròn mắt nhìn Vu Tâm Lăng, sau khi nàng bỏ mắt kính ra, làm cho anh có kinh ngạc không nhỏ, vốn anh đã cảm thấy
bộ dạng của cô thực đáng yêu, nhưng sau khi không có kính mắt, thoạt
nhìn lập thể cẩn thận ngũ quan của cô, làn da trắng nõn, hơn nữa một đôi mắt to bởi vì xoa bóp mà mang thêm chút ướt át ngập nước, tổ hợp đứng
lên, là bày ra khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta kinh diễm, bỗng dưng, anh cảm thấy ngực của mình đập thật mạnh.
Anh đem mặt xoay đi, không rõ làm sao mà tim mình lại đập nhanh hơn.
Mà Vu Tâm Lăng sau khi đem mắt kính vào lại thấy biểu tình của anh có chút quái dị, không có trả lời lời của cô, ngược lại đem mặt chuyển qua chỗ
khác: "Học trưởng, anh làm sao vậy?"
"Không có việc gì!"
Cô tới gần anh: "anh không phải có chỗ nào không thoải mái chứ?"
"Không có."
"Chính là anh...... A!" Hai má bị người nhéo mạnh xuống, làm cho cô bị đau kêu lên một tiếng.
Hạ Tuấn Bình dùng tức giận để che dấu cảm giác không hiểu kia: "Không có
chuyện gì sao lại tới gần tôi? Lần sau không được tới gần tôi như vậy,
đã biết chưa?"
"Tôi đã biết." Xoa xoa mặt. Cô nhớ kỹ, học trưởng không thích người ta tới gần anh.
Nghĩ rằng anh đang giận cô, nhưng buổi trưa ngày hôm sau, Hạ Tuấn Bình mang theo hai hộp cơm.
"Cái này cho cô ăn."
Nghe nói người giúp việc của học trưởng mua cơm hộp đến trường học, là lái
xe của gia đình anh, nhìn hộp cơm xa hoa phong phú bày ra trước mặt,
nước miếng của Vu Tâm Lăng thiếu chút nữa chảy ra: "Tôi không có thể ăn
cơm hộp của anh, bằng không thì hộp cơm của tôi làm sao bây giờ? Không
thể lãng phí thức ăn."
"Sẽ không lãng phí, cầm lại đây, tôi cũng ăn một miếng luôn."
Học trưởng muốn ăn cơm hộp của cô? Chính là anh không phải nói cơm hộp của
cô thực kinh khủng? Còn chưa có phản ứng, Hạ Tuấn Bình đã đưa tay ra với lấy hộp cơm của cô, liền như anh nói, anh há mồm ra ăn.
Nhìn
anh ăn sạch cơm hộp của cô, Vu Tâm Lăng nở nụ cười: "Học trưởng, tuy
rằng tất cả mọi người đều nói anh rất khó ở chung, tính tình không tốt,
nhưng kỳ thật anh lại là người rất tốt?"
Người tốt? Không ai
từng nói anh như vậy, làm cho anh nhất thời cảm thấy có chút không được
tự nhiên, không biết nên nói cái gì, đành lại phải nhéo vào hai má trắng mịn đang cười sáng lạn kia che dấu hoảng hốt."Lúc ăn cơm, không được
nói chuyện."
Đau quá! Vu Tâm Lăng vuốt bị gò má bị véo đau. Cô
lại biết thêm một sự kiện, thì ra học trưởng cũng không thích có người
khen ngợi anh.
Lại qua vài buổi trưa, vừa đi vào trong phòng vật lý, cô liền thấy trên bàn có vài cuốn sách tham khảo nàng muốn.
"Học trưởng, cái này là sách tham khảo a?"
"Đó là sách tôi đã dùng qua, hiện tại tặng cho cô."
"Thật vậy chăng?" Vu Tâm Lăng mừng rỡ như điên. Cô không thèm để ý là sách
tham khảo khác nhau, có thể xem là tốt rồi! Cô cười tít mắt, sau đó
hướng anh nói lời cảm tạ: "Học trưởng, cám ơ