XtGem Forum catalog
Ác Ma Chi Sủng

Ác Ma Chi Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325553

Bình chọn: 8.5.00/10/555 lượt.

m anh ấy sẽ cứu ai trước !”

Bùi Diệc sắc mặt càng trở nên khó coi, Phạm Bảo Nhi đột nhiên nhào

vào trong lòng anh. Giống như vỗ con chó nhỏ, vỗ vỗ đầu của anh, dỗ

nói,“Tiểu Diệc ngoan, không phải lỗi của anh, anh không cần tự trách,

nếu không người ta sẽ đau lòng nga !”

Bùi Diệc biết cô là ý tốt nên cũng không giống lúc trước, không chút khách khí đẩy cô ra.

Mạc Mạc nhìn hai người ôm nhau, sắc mặt thay đổi,“Các người…”

Không đợi lời cô ra khỏi miệng, Phạm Bảo Nhi cắt ngang,“Đây là chủ ý

của cô ?” Phạm Bảo Nhi trực giác chuyện này không đơn giản, bởi vì nơi

đó xảy ra tai nạn xe như vậy, nếu nói là ngoài ý muốn, tỷ lệ thật sự rất thấp !

“Tôi…” Mạc Mạc đang lo lắng có nên nói Tần Nhu ra không.

Lam Tư lạnh lùng nói,“Cô tốt nhất là nói thật, chuyện này rất có thể

không phải ngoài ý muốn, cô sẽ thành đồng lõa hại chết chị dâu nhỏ !”

Mạc Mạc sắc mặt trắng nhợt, cô gái kia đã chết ? Đồng lõa ? Vậy là

nói cô bị người ta lợi dụng sao ? Rốt cục ý thức được chuyện nghiêm

trọng, Mạc Mạc đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói ra.

Nam Cung Liệt nghiêm mặt lạnh lùng,“Quả nhiên, chuyện tôi lo lắng đã

xảy ra !” Nhìn Bùi Diệc, an ủi,“Diệc, không phải lỗi của cậu !” Nói cho

cùng anh cũng có trách nhiệm, không nghĩ tới chuyện bọn họ ở quán cà phê lại bị Tần Nhu thấy, còn nhân cơ hội này lợi dụng Mạc Mạc.

Lãnh Nguyệt Tâm vẫn không có lộ diện nên Mạc Mạc cũng chỉ biết Tần Nhu mà thôi.

Đột nhiên An Thụy gấp giọng hỏi,“Lão đại đâu ?” Lão đại khi nào thì không thấy ?

Hết chương 59

Edit : Phương Thiên Vũ

Bệnh viện

Người trên giường giật giật, bản năng đưa tay ngăn cản ánh sáng chói

mắt. Vũ Văn Lạc vội vàng đi đến bên giường,“Bối Nhi, em tỉnh rồi ?”

Nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, Hạ Duy Y mờ mịt trừng mắt

nhìn, có chút bất an hỏi,“Anh là ai ?” Ánh mắt chuyển động, giống như

đang tìm cái gì.

Vũ Văn Lạc sửng sốt một chút, nghĩ cô đang tìm Tiểu Hùng, xoay người

liền đem Tiểu Hùng lại đây, đặt trong lòng cô. Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng,

thoáng an tâm một ít nhưng ánh mắt vẫn nhìn chung quanh.

Vũ Văn Lạc nhịn không được hỏi,“Bối Nhi, em đang tìm cái gì ?”

“Tôi…” Hạ Duy Y mày nhíu lại,“Tôi không biết…”

Vũ Văn Lạc cảm thấy có chút không đúng, vừa rồi cô hình như hỏi anh là ai,“Bối Nhi, em biết anh là ai không ?”

Hạ Duy Y nhìn anh lắc đầu, Vũ Văn Lạc mày nhíu lại, thử hỏi,“Vậy em biết bản thân mình là ai không ?”

“Tôi ?” Hạ Duy Y vẻ mặt mờ mịt.

Vũ Văn Lạc mày nhíu càng chặt, sau khi gọi bác sĩ tới kiểm tra đã ra kết luận, cô bởi vì đụng vào đầu, mất trí nhớ !



Nhìn người ôm Tiểu Hùng, đáng thương rúc trên giường, Vũ Văn Lạc đau

lòng,“Bối Nhi, chúng ta phải về nhà !” Tuy rằng tai nạn xe rất nghiêm

trọng nhưng Hạ Duy Y ngoại trừ bị đụng ở đầu một chút thì trên người chỉ có một ít vết thương ngoài da. Sau khi quan sát hai ngày, không có vấn

đề gì Vũ Văn Lạc liền quyết định dẫn cô về nhà, dù sao Kiều Bối Nhi cũng sống ở đó một năm, có lẽ khi trở về nơi đó cô sẽ nhớ một chút.

Kiều Bối Nhi nhìn anh, rốt cục mở miệng hỏi,“Anh là ai ?”

Vũ Văn Lạc cười cười, tựa như thở phào nhẹ nhõm. Vì từ khi cô tỉnh

lại, Kiều Bối Nhi nói mấy câu, sau đó hai ngày nay vẫn không chịu mở

miệng. Vũ Văn Lạc rất lo lắng nhưng bây giờ cô cuối cùng cũng chịu mở

miệng nói chuyện,“Anh gọi là Vũ Văn Lạc, là chồng của em !”

“Chồng ?” Kiều Bối Nhi tựa như không biết rõ, tầm mắt lại bắt đầu liếc nhìn xa xăm.

Vũ Văn Lạc nhíu mày, vì sao Bối Nhi luôn giống như đang tìm cái gì ?

“Bối Nhi…” Vũ Văn Lạc đưa tay muốn ôm cô xuống giường, Kiều Bối Nhi lại

rất nhanh tránh ra, ôm Tiểu Hùng bất mãn nhìn anh, nói,“Anh không thể

dựa vào tôi gần như vậy!”

Vũ Văn Lạc nhíu mày, nhìn bộ dáng cô bất mãn chu miệng đáng yêu lại

nhịn không được khóe miệng giơ lên,“Được, anh không dựa vào em gần như

vậy, tự em đi được không ?”

Kiều Bối Nhi gật đầu, ngoan ngoãn xuống giường đi theo anh. Trước khi lên xe lại nhịn không được nhìn khắp nơi, cô cũng không biết mình đang

tìm cái gì, chỉ là trong lòng có chút mất mát.

Xe tiến vào biệt thự, Kiều Bối Nhi xuống xe theo Vũ Văn Lạc, nhìn nơi xa lạ trong lòng nhịn không được có chút khủng hoảng, ôm chặt Tiểu Hùng trong lòng. Vũ Văn Lạc nhìn cô bộ dáng bất an, dịu dàng an ủi,“Đừng

sợ…” Đưa tay muốn ôm cô, Kiều Bối Nhi lại rụt về sau, nhíu mày nói,“Đã

nói anh không thể dựa vào tôi gần như vậy !”

Vũ Văn Lạc nhìn cô bộ dáng bất mãn, nhịn không được nhíu mày,“Vì sao ?”

Kiều Bối Nhi sửng sốt một chút, chu miệng nói,“Không thể chính là không thể !”

“Anh là chồng em !”

“Chồng cũng không thể !”

Vũ Văn Lạc bất đắc dĩ, quên đi, cô hiện tại không nhớ rõ anh, đối với cô mà nói anh chẳng qua là người xa lạ, cô không cho anh tới gần cũng

rất bình thường,“Đi thôi !”

Vũ Văn Cận đúng lúc chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy hai người liền sửng

sốt, tầm mắt dừng trên người Kiều Bối Nhi,“Cậu sao lại ở đây ?”

Kiều Bối Nhi bất an rụt về sau, Vũ Văn Lạc nhìn cô một cái, nhíu mày

hỏi,“Cận, em gặp qua Bối Nhi rồi ?” Anh không biết trong khoảng thời

gian này cô đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao dung mạo của cô

lại t