
g lai đối với nàng mà nói chỉ là con đường đi đến
cái chết …
Chính đang trong suy nghĩ, có người gõ cửa, nàng cẩn thận hỏi: “Là ai?”
“Ta là Phương Nhân, muội muội của Thổ Kỳ Lân, lão bà của Thủy Kỳ Lân.” Một giọng nữ nhẹ nhàng ở ngoài cửa vang lên.
Đào Ý Khiêm buồn bực ra mở cửa, rõ ràng thấy ngoài cửa là ba nữ nhân tú lệ đang đứng.
Phương Nhân đã sớm nghe nói Kỳ Lân Vương đã cho một nữ nhân tiến vào trụ ở Tường Hòa Hội Quán, tò mò làm cho
nàng há có thể bỏ qua cơ hội thẩm tra nữ nhân vật chính? Vì thế, sau khi cùng bốn vị Kỳ Lân phu nhân khác thì thầm thảo luận, nàng quyết định
trước cùng Hách Liên Thuần Thuần – lão bà của Lâm Kiếm Hi cùng với Lạc
Dĩnh Bồng – thê tử mới cưới của Vũ Bộ Vân đến xem thử đây là cô gái dạng gì có thể lấy được ưu ái của Kỳ Lân Vương.
“Hi! Ngươi là Đào Ý Khiêm? Ta là Phương
Nhân.” Phương Nhân là người thứ nhất chen vào cửa, một đôi minh mục nhìn chằm chằm cẩn thận xem Đào Ý Khiêm.
“Ta là Hách Liên Thuần.” Hách Liên Thuần Thuần một thân trang nhã, trước ngực còn lộ ra một cái máy chụp ảnh.
Không có biện pháp, Du Hiểu Tịnh – lão bà của Đinh Dực cùng với Đỗ Tuyết Dương – lão bà của Phương Đằng bị đứa nhỏ cuốn lấy tránh không ra, bị
họ ngàn đinh vạn dặn bảo là phải chụp bộ dáng của Đào Ý Khiêm mang trở
về cho các nàng xem. Đúng là gánh nặng đường xa!
“Nhĩ hảo, ta là Lạc Dĩnh Bồng.” Lạc Dĩnh Bồng từ sau khi gả cho Vũ Bộ Vân, tự nhiên trở thành một phần tử trong
binh đoàn nương tử, hơn nữa nàng thành thục ổn trọng, tâm tư kín đáo,
rất nhiều sự người khác đều đến tìm nàng thương lượng, từ nàng ra chủ ý.
Lần “tập kích bất ngờ” này cũng là nàng
đề nghị, Đằng Tuấn cùng Ngũ Hành Kỳ Lân hôm nay không ở Tường Hòa Hội
Quán, đúng là cơ hội tốt để “la cà”, vì thế liền kiếm bạn xông thẳng vào phòng Đào Ý Khiêm, mang theo tâm tình tò mò.
“Các ngươi hảo.” Đào Ý Khiêm ngẩn người, cười đến có điểm gượng ép. Ba vị mỹ nữ đại giá quang lâm, các nàng muốn làm gì?
Một cô gái thật khá! ba người Phương
Nhân đồng thời gật đầu. Đào Ý Khiêm bộ dạng xác thực thật đẹp, mắt ngọc
mày ngài, chiếc mũi nhanh nhạy, đôi môi đỏ mọng. Với khí chất cùng dáng
vẻ bên ngoài, nàng có thể được xem là đối tượng tốt nhất mà các trưởng
lão giúp Đằng Tuấn xem xét.
Khó trách Đằng Tuấn lại động tâm, nguyên lai hắn cũng lấy mạo “chọn” người a! Phương Nhân hướng Hách Liên Thuần
Thuần chớp mắt, thể hiện ý tứ rõ ràng.
“Ngươi là nữ nhân đầu tiên được Đằng
Tuấn chủ động mời đến trụ ở Tường Hòa Hội Quán.” Phương Nhân giơ lên
sáng lạn mỉm cười, nhanh như chớp nhìn chằm chằm Đào Ý Khiêm đảo quanh.
“Hoàn hảo, nơi này so với khách sạn cũng không có gì khác biệt, nghỉ ngơi ở đâu đều giống nhau.” Đào Ý Khiêm
biểu hiện cũng không thân thiện, đối với người xa lạ, trừ phi tất yếu,
nếu không nàng đều đạm mạc mà chống đỡ, dù sao sinh mệnh của nàng cũng
không cần loại giao thiệp hữu nghị này.
Điều này, ngay cả Phương Nhân cùng Hách
Liên Thuần Thuần đều nhìn ra thái độ lạnh lùng của nàng. Cô gái này
quanh mình đều là tường cao, không để cho ngoại nhân xem xét.
“Xem ra ngươi còn chưa cùng Đằng Tuấn
rơi vào võng tình. Hại ta vui vẻ nửa ngày.” Phương Nhân nhìn nàng chán
chường, giống như bị hắt một chậu nước lạnh, cảm thấy không thú vị.
“Kỳ quái, ngươi cùng Đằng Tuấn nếu không có gì, hắn làm sao muốn cho ngươi tiến vào trụ?” Hách Liên Thuần Thuần
cũng không hiểu ra sao.
“Ta cũng không biết.” Đào Ý Khiêm mặt không chút thay đổi trả lời.
“Hoặc là Đằng Tuấn đơn phương thích nàng?” Phương Nhân hướng Hách Liên Thuần Thuần nói.
“Vậy ah! Nhưng chuyện này thật sự làm
người khác khó mà tin được. Theo chúng ta nhận thức Đằng Tuấn tới nay,
có ai thấy qua hắn đối với nữ hài tử như thế? Vừa khốc vừa tà, tâm nhãn
so với ai khác đều cao hơn, hắn trừ bỏ tướng mạo đường hoàng ở ngoài,
bên trong đều là âm lãnh, rất giống ác ma đến từ địa ngục.” Hách Liên
Thuần Thuần từng lĩnh giáo qua ác liệt của Đằng Tuấn, thường mở miệng
tổn hại hắn.
“Đúng vậy! Đào Ý Khiêm, ngươi nhất định
có cái gì đặc biệt, nếu không Đằng Tuấn tuyệt sẽ không đối với ngươi
khác những người khác.” Phương Nhân chắc chắn nói.
“Các ngươi đừng đoán, ta cùng Đằng tiên
sinh thuần túy chỉ là nói chuyện hợp tác, ta là đại biểu của tập đoàn
tài chính Thượng Đế cùng hắn thương lượng một ít kế hoạch hợp tác.” Nàng cũng không muốn cho các nàng biết nhiều.
“Nga? Phải không? Đàm công sự Đằng Tuấn
bình thường giao cho Ngũ Hành Kỳ Lân ra mặt, rất ít khi tự mình chuẩn
bị, ngươi có thế làm cho hắn ngoại lệ, có thể thấy được hắn là để ý
ngươi.” Lạc Dĩnh Bồng cảm giác ra nàng che lấp, nàng dám khẳng định, cô
gái này xuất hiện là có mục đích, về phần mục đích gì, có lẽ Đằng Tuấn
đã biết, bằng không hắn sẽ không làm cho nàng ở bên người hắn.
“Hắn để ý ta? Không thể nào!” Hắn lưu
lại nàng chính là muốn ngoạn với nàng. Hắn không phải đã nói: Hắn cảm
thấy nàng thú vị. Đào Ý Khiêm âm thầm cười lạnh.
“Không ư? Ngươi nếu biết vị chủ tử trẻ
tuổi nhà chúng ta bình thường như thế nào đối đãi nữ nhân, ngươi sẽ cảm
thấy vui mừng.” Phương Nhân lên tiếng. Đừng nhìn Đằng