Ác Ma Truyền Kỳ

Ác Ma Truyền Kỳ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322512

Bình chọn: 9.00/10/251 lượt.

kín một phần âm trầm.

Mấy ngày nay, quan hệ của bọn họ đã đạt tới một loại phối hợp kỳ lạ. Đằng Tuấn tuy rằng đối với lai lịch Đào Ý Khiêm khả nghi nhưng hắn vẫn

hy vọng nàng không phải là người kia như hắn nghĩ: “thiên sứ”… trong đêm đó!

Nhưng sự thật chứng minh, xác thực ý đồ của nàng không tốt, dưới lớp ngụy trang tươi cười đó, tất cả đều là oán hận, muốn báo thù.

Vì thế hắn không thể không tức giận, tâm tình trêu đùa cũng đã biến

mất, bản năng tự vệ từ nhỏ khi gặp phải nguy cơ lại lần nữa muốn đứng

lên, trong lòng hắn chỉ có một thanh âm vang lên: Đả đảo địch nhân!

Hiện tại, hắn không hề muốn lãng phí thời gian cùng nàng chơi trò chơi, hắn muốn thoát ra.

“Ta bỗng nhiên muốn đến xem ngươi.” Hắn thu hồi tâm thần, lại lần

nữa mỉm cười, chính là cái cười này đã không có nửa điểm lo lắng.

“Nga?” Hắn trở nên không giống trước. Nàng nhận thấy được một loại

hơi thở xa lạ lại bức người ở trên người hắn xuất hiện, hơn nữa là nhằm

vào nàng.

“Chúng ta ở chung một đoạn thời gian, ngươi cảm thấy ta là dạng người gì?” Hắn đột nhiên đưa ra vấn đề này.

“Này…” Nàng giật mình. Hắn hỏi cái này để làm gì?

“Còn nhìn không ra đến?”

“Không, chính là không cách nào hình dung.” Nàng cẩn thận trả lời.

“Tận lực nói xem.” Hắn ngồi xuống một chiếc ghế sô pha nhỏ.

“Ngươi là người… thực biết cách bảo hộ mình, sở hữu tâm tư, cảm xúc

cũng không nguyện bị nhân nhìn thấu.” Nói xong, nàng bỗng nhiên phát

hiện hắn cùng nàng có không ít điểm chung.

“Còn có gì nữa?”

“Ngươi… không có tính trẻ con của người hai mươi tuổi, ngược lại lão thành đến dọa người, rất thành thục, lại rất… nguy hiểm.” Nàng nói vô

cùng vất vả. Sợ nói nhiều quá sẽ khiến hắn hoài nghi, nói quá ít lại sợ

hắn không hài lòng.

“Ngươi cảm thấy ta nguy hiểm?” Hắn thế nhưng nở nụ cười.

“Đúng vậy, ngươi giống cái hồ sâu không lường được, nhìn không thấy

đáy, mà mọi người thường đối với những thứ thấy không rõ đều cho rằng

nguy hiểm.” Lời của nàng rất giống triết lý.

“Vậy còn ngươi?” Hắn suy nghĩ sâu xa nhìn nàng.

“Ta?” Nàng lại ngây ngẩn cả người.

“Ngươi nguy hiểm sao?”

“Ta nguy hiểm hay không nguy hiểm còn phải xem đối tượng.” Nàng hai mắt nhìn thẳng hắn.

“Ngươi là một nữ nhân thông minh.” Hắn toát ra một câu như vậy.

“Cám ơn ngươi khen ngợi.”

“Một nữ nhân thông minh lại xinh đẹp đối với nam nhân mà nói thật là rất có lực hấp dẫn.”

“Ngươi đang châm chọc ta?” Nàng nhíu mày tức giận.

“Không, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ta đối với ngươi hứng thú không chỉ nói như vậy mà thôi.”

Hắn đứng lên, cười, hướng về phía trước từng bước.

“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Nàng cũng lập tức lui về phía sau từng bước.

“Ta muốn ngươi.” Vẻ mặt hắn mỉm cười làm cho người ta da đầu run lên.

“Ngươi…” Nàng chấn động.

“Thiên hạ không có bữa ăn nào không phải trả tiền, ta trả giá đại

giới, dù sao cũng phải cầm lại thù lao, đạo lý này là đương nhiên.” Hắn

đến gần nàng, thân thể cao to, ý đồ rõ ràng.

“Có ý tứ gì?” Nàng cẩn thận lại lui về phía sau từng bước.

“Hôm nay Tôn Trường Dung gọi điện thoại cho ta, hỏi ta đối với ngươi hài lòng hay không. Hắn nói…” Hắn giơ tay đùa nghịch sợi tóc bên má

nàng, khuôn mặt tà tuấn tựa như dã thú đang đùa con mồi.

“Hắn nói gì?” Nàng có dự cảm không tốt.

“Hắn nói chỉ cần ta đáp ứng sinh ý đem đấu thầu ở Singapore giao cho hắn, ngươi sẽ tùy ta xử trí.”

“Dùng ta đến đổi? Ngươi… ngươi sẽ không ngốc đến nỗi đáp ứng hắn chứ.” Nàng đề cao âm lượng, thử né tránh hắn lại gần.

“Thực không khéo, ta đã đáp ứng hắn. Hơn nữa, hắn còn đem ‘khề ước

bán mình’ của ngươi cũng chuyển giao cho ta.” Hắn đi bước một tới gần

nàng.

Nàng kinh sợ trừng lớn mắt. Tôn Trường Dung thế nhưng đem nàng bán.

“Ngươi… dùng sinh ý ở Singapore đến trao đổi một tiểu nữ nhân như

ta, ngươi cảm thấy có lời sao?” Khó trách nàng cảm thấy hắn hôm nay có

điểm bất đồng. Mấy ngày trước hắn chỉ tựa như mèo đùa chuột, chỉ hứng

thú ngoạn đùa thôi; nhưng hôm nay hắn thô bạo mà nguy hiểm, như là muốn

nuốt chửng nàng. Nguyên lai là bị Tôn Trường Dung ảnh hưởng.

“Phương pháp này trước kia có không ít người muốn thử qua, nhưng ta

không ra tiếng, không hiểu ‘hưởng dụng’, hiện tại ta nghĩ thoáng rồi. Dù sao đều là gian thương, mặc kệ là ai, chỉ cần ích lợi mà không có tổn

hại là được. Mà ngươi, chính là điều kiện phụ, ta rất muốn nhìn xem giá

trị của ngươi có bao nhiêu.”

Hắn nhẹ nhàng vỗ về hai má nàng. Nàng lập tức tránh tay hắn, lại lui từng bước về phía sau, trừng mắt hắn. “Ngươi muốn làm gì?”

“Nghiệm thu ngươi.” Hắn càn rỡ cười, dùng tốc độ sét đánh không kịp

bưng tai bắt lấy cổ tay trái nàng, dùng sức lôi kéo, đem nàng kéo vào

lòng.

Đào Ý Khiêm quá sợ hãi, không nghĩ tới hắn hội sắc tâm, cũng bất chấp hết thảy, lấy khuỷu tay đánh vào ngực hắn.

Đằng Tuấn cười lạnh một tiếng, hướng tránh một bên, bắt lấy ống tay

áo nàng. “Tư” một tiếng đem tay áo áo sơmi của nàng kéo xuống một mảng

lớn, lộ ra cánh tay tuyết trắng của nàng.

“Ngươi là ác ma.” Đào Ý Khiêm cả giận nói, mi tâm túc thành bế tắc, hướng về phía trước ra quyền đánh về phía mặt hắn.

“Hình dung


The Soda Pop