
. Ng` giúp việc như thế , mẹ đuổi quách cho rồi
Bà Nhận chống chế
- Chắc lúc đó nó sợ quá
Hãn phẩy tay
- Con không muốn nghe nữa . Mẹ đuổi chị ta đi ngay đi
Bà Nhận xẵng giọng
- Rồi còn ai để làm việc nhà ? Để con sai vặt ? Đâu phải 1 ngày 1 bửa sẽ tìm được người mới ngay . Con nên nghĩ cho người khác 1 chút , dầu gì Bờ cũng giúp việc nhà mình lâu rồi
Hãn lớn giọng
- Chớ có ai nghĩ tới con không ? Mẹ , ba và ca? Thiên Ân chỉ nghĩ tới công việc thôi
Bà Nhận cau mày
- Con lại nói đi đâu vậy ? Chả lẽ vì con , mọi người phải nghỉ việc ? Lẽ ra con phải hiểu ba, mẹ, Thiên Ân đều mong muốn con mau bình phục để cùng đi làm việc chớ
Hãn cười khẩy
- Tất cả bỏ mặc con thì có
- Mọi người muốn con hiểu có những việc chính mình mới giúp được mình
- nhưng đau đớn lắm mẹ biết không ? Con đã cómẹ tận tuỵ yêu thương , có ba là chỗ dựa , có Ân là tình yêu , con cần gì phải chịu đau đớn mà không biết kết quả sẽ ra sao
Bà Nhận nghiêm nghị.
- Không thể sống dựa vào người khác được
Hãn xụ mặt
- Đã nói thế , mẹ đừng lo lắng gì cho con nữa . Cứ để mặc xác con
cố ngăn cho nước mắt đừng trào ra , bà Nhận bước vội ra ngoài
Nghe lời khuyên của nhiều người , bà Nhận đã đi làm trở lại chớ không suốt ngày ở cạnh Hãn nữa . Bà muốn anh phải tự lo cho mình . Thế nhưng , Hãn như không nhận ra điều đó
Xuống bếp , bà thấy Bờ đang dọn dẹp mọi thứ . Cũng may , hàng xóm tới dập tắt kịp thời nên lửa chưa lan sang các phòng khác trong nhà , nhưng nhà bếp chắc phải sữa chữa nhiều
Bà Nhận rên rỉ.
- Chưa hết cái xui này đã tới cái xui khác . Đúng là họa vô đơn chí
Bờ rụt rè
- Cái bếp ga đó ghê quá . Hết tháng này cô cho cháu nghỉ ...
Bà Nhận vội nói
- Cô sẽ thay bếp mới . Cháu đừng sợ.
Bờ bẻ tay rôm rốp
- Thú thật , dạo này cậu Hãn khó lòng quá , cháu chiều không nổi
Bà Nhận thở dài
- Cháu không thương cô thì cô đành chịu cực thôi
Bờ ấp úng
- không phảI cháu không thương , nhưng cháu mong cô tìm thêm 1 người chăm sóc riêng cho cậu Hãn
- Được rồi . Cháu yên tâm , cô sẽ nhanh chóng tìm người
Mặt Bờ giãn ra nhẹ nhõm
- Vậy cháu không xin nghĩ nữa
Bà Nhận bỗng nói
- Lúc cháy , ai mang Hãn ra vậy ?
Bờ hồ hởi
- Phương Phi , cháu bà Tuỳ đó . Con bé gan thiệt . Cháu thấy cháy , sợ quá cháu chạy ra đường la làng . Thời may lúc đó có Phương Phi , nó chạy ngược vào lôi cậu Hãn ra
Giọng Hãn lạnh tanh vang lên , khiến Bờ hết hồn
- Chị thật độc ác , khi bỏ tôi 1 mình
Bờ đỏ mặt
- Cậu thông cảm . Lúc đó hồn vía tui lên mây , đến khi nhớ ra cậu còn trong nhà , tui nói với nho? Phi liền
Hãn nhếch môi , trong đầu anh bỗng loé lên 1 ý tưởng
Nhìn bà Nhận , anh nói
- Nếu mẹ nhất định đi làm , mẹ phải tìm 1 người cho con sai vặt
Bà Nhận vôi vã nói
- Mẹ cũng định thế , nhưng phải chờ mẹ tìm người đã
Hãn nhỏ nhẹ khiến bà Nhận phải lắng tai
- Con đã tìm được người rồi . Mẹ nhất định thuê bằng được con bé đó cho con
Bà Nhận nhíu mày
- Con bé nào ?
Hãn bật ra từng tiếng
- Phương Phi!
- Con đùa kỳ vậy . Sao mẹ có thể mở lời thuê Phương Phi được . Hơn nữa , con bé vừa cứu con khỏi đám cháy . Mình đang mang ơn người ta đó
Hãn nghênh ngang
- Con không đùa , cũng không thích mang ơn . Nghe mẹ nói Phương Phi đi dạy kèm kiếm tiền phụ gia đình , con muốn cho con nhỏ 1 cơ hội để kiếm tiền vậy mà
Bà Nhận lắc đầu
- Điều đó không nên chút nào
- Sao lại không nếu mẹ trả con bé kha khá tiền ? Nếu Phương Phi chịu nhận việc này , biết đâu con chịu tập vật lý trị liệu
Bà Nhận kêu lên
- con nói thật chứ ?
Hãn lơ lững
- Con chỉ mới nghĩ thế thôi . còn có tập hay không , con chưa dám hứa
Bà Nhận im lặng , 1 lát sau , bà nói
- Mẹ sẽ đi gặp Phương Phi . Dù chuyện này không dễ đâu
Hãn gõ gõ tay trên vành xe lăn
- "Bánh ít đi , bánh quy lại" . Chị con bé đã được nhận vào công ty nhà mình , nó phải biết nghĩ điều đó chứ
Bà Nhận khẽ cau mày . Con trai bà thay đổi quá mức . Bà không nghĩ 1 người từng sống trong sáng , đầy lý tưởng giờ lại có những suy tính sòng pha*?ng đến mức lạnh lùng đến thế
Nuốt tiếng thở dài , bà quay về phòng mình . Việc công ty đang rối rắm , việc nhà cũng tựa tơ vò . Bà chỉ mong mình có sức khoẻ cũng như nghị lực để vượt qua giai đoạn khó khăn này . Phương Phi nhấn chuông , cô chờ 1 hồi mới thấy chi. Bờ ra mở cổng
Bờ chép miệng
- chị đang pha cà phê cho Hãn nên nghe chuông mà không ra ngay được
Phi mỉm cười
- Em chờ được mà chị.
bờ kéo tay Phi
- vừa thức dậy là ông trời con đã hỏi em tới chưa . Chị nói nhỏ nghen , cậu ta khó chịu , dễ ghét lắm . Em đúng là xăm mình khi nhận lời cô Nhận
Phương Phi nói
- Em rất quý cô Nhận , nên không thể từ chối đề nghị của cô ấy , hơn nữa thấy anh Hãn cũng tội nghiệp
Bờ đặt tay lên miệng
- Suỵt! Trước mặt ông trời con , em nhớ đừng nói những tiếng như "tội nghiệp" hay "thương hại" nghen
Phương Phi hạ giọng
- Cậu trời đâu rồi chị ?
Bờ bĩu môi
- Đang ngồi trước máy tính chơi ... meo , chơi chát gì đó . Nếu không thì gọi điện cho bồ . Bồ mà không nghe th` trút hết bực dọc vào kẻ ăn n