
ường đi xin việc như chị Hoài bây giờ . Ngày đó ít nhất cũng phải 2 năm nữa mới tới . Phi mơ đi làm, kiếm được tiền để phụ giúp ba mẹ . Gia đình cô sống trong ngôi nhà khá sang trọng, nhưng mấy ai biết thật hư gia cảnh của Phương Phi ra sao .
Bất giác Phi thở dài, cô nhổm dậy tới lấy con heo đất cô nuôi đã mấy năm nay ra lắc lên lắc xuống .
Nó vẫn còn "ốm" lắm . Thảo nào chị Hoài vẫn cười mỗi khi Phi chắt mót cho heo ăn vài 3 chục ngàn .
Để con heo đất vào chỗ cũ, Phi tiếp tục học bài . Ngay lúc đó, cô nghe Hoài gọi mình . Phương Phi vội úp quyển vở lên mặt vờ như đã ngủ . Nhưng ngủ làm sao được khi Thư Hoài tới kề bên lấy quyển vở ra rồi vỗ nhẹ vào má cô .
Phương Phi càu nhàu:
- Chuyện gì đây, thưa ... bà ?
- Nội kêu em kìa .
Phương Phi nhìn Hoài rồi xuống nhà . Cô thấy bà Túy đang nói chuyện với mẹ . Không nghe rõ đầu đuôi, nhưng Phi biết chắc là chuyện việc làm của chị Hoài . Nếu đúng vậy, bà nội gọi cô chi vậy kìa ?
Như để trả lời câu hỏi của Phi, bà Túy bảo:
- Sang nhà cô Nhận với bà ...
Phi ngạc nhiên:
- Sao lại con ạ ?
Bà Túy nói:
- Nội bảo đi thì đi . Thắc mắc gì không biết .
- Vâng .
Đi trước mở cổng cho bà Túy, Phương Phi nghe bà nói:
- Trước nay cô Nhận chỉ biết bà với con chớ cô ấy chưa trò chuyện với chị Hoài lần nào . Con sang đó với nội dễ hơn .
Phi im lặng . Cô không biết trong tính toán của mình, nội gặp khó dễ gì . Chỉ biết bà luôn nói bà với cô ... hạp nên đi đâu bà cũng kéo cô đi cùng .
Phương Phi nhấn chuông . 2 bà cháu chờ 1 hồi mới thấy bà Nhận ra mở cổng .
Bà Nhận có vẻ áy náy:
- Cháu đang bận tay nên để bác và cháu Phi chờ cửa hơi lâu . Cháu ngại quá!
Bà Túy đon đả:
- Cô bận gì vậy ? Bà cháu tôi phụ cho 1 tay .
Bà Nhận mỉm cười:
- Chỉ là chuyện vặt trong nhà thôi bác à . Cháu mời 2 bà cháu ngồi ạ .
Bà Túy tỏ vẻ quan tâm:
- Cháu Hẫn bữa nay thế nào rồi cô ?
- Dạ Hãn vẫn thế bác ơi . Vợ chồng cháu đến khổ vì nó . Cháu định cho Hãn ra nước ngoài điều trị, nhưng thằng bé dứt khoát không chịu . Nhìn con suốt ngày ru rú trong phòng với cái xe lăn mà đứt ruột .
Bà Túy nói:
- Tây y chữa không được thì qua Đông y . Tôi có hỏi thăm vài người quen . Họ giới thiệu với tôi giáo sư Thu . Ông Thu có biệt tài châm cứu rất nổi tiếng . Ông ấy đã chữa khỏi khối người còn bị nặng hơn cháu Hãn . Hay là cô đưa Hãn tới chỗ giáo sư Thu thử xem .
Bà Nhận ngập ngừng:
- Cháu rất muốn đưa Hãn đi chữa trị, nhưng khó khăn lắm bác ơi . Nó vì quá tuyệt vọng nên không tin tưởng đôi chân mình sẽ trở lại bình thường . Cháu năn nỉ chừng nào nó càng rút vào cõi riêng và càng bất hợp tác với bác sĩ chừng nấy .
Bà Túy kêu lên:
- Thế cái cô người yêu gì đó không khuyên được sao ?
Bà Nhận lúng túng nhìn về phía Phương Phi . Hiểu ý, bà Túy hạ giọng ngọt sớt:
- Phi! Con bảo rất thích cây kiểng trong sân cô Nhận, vậy con ra tưới cây hộ cô đi con .
Phương Phi ấm ức đứng dậy . Cô thừa thông minh để hiểu nội muốn đuổi xéo mình . Ấy vậy mà nội bảo mình đi theo đặng dễ nói chuyện .
Mà anh chàng Hãn đó có gì hay, nếu không muốn nói là thiếu bản lĩnh, thiếu sức chịu đựng trước nghiệt ngã của cuộc đời ?
Phi chợt nớh lần đầu tiên gặp Hãn, trông anh chàng cũng quái quỷ lắm chớ đâu hiền từ gì . 1 ... trang phong lưu lịch lãm, mồm mép dẻo quẹo như thế chắc chắn rất đào hoa . Giờ bậc đào hoa ấy bị thành phế nhân bảo sao không thất chí cho được .
Bước dọc theo hành lang bên hông nhà, Phi bỗng tò mò không biết Hãn đang ở đâu .
Anh ta không thể ở trên lầu để thò đầu ra balcon nhìn cô và lũ nhóc đá cầu, đôi chân Hãn không cho phép anh leo cầu thang . Chắc chắn Hãn chỉ ở tầng trệt . Mà tại sao Phi lại thắc mắc về anh ta, 1 người vẫn còn xa lạ với mình chứ ?
Phi nhún vai vì không tự trả lời được . Cầm cái vòi nước dây dài dưới đất lên, Phi mở van và tưới những luống cây mọc sát tường .
Sân vườn nhà cô Nhận không lớn, nhưng được bố trí đẹp với nhừng vách tường dát đá, có những dây leo bám vào, dương xi mọc lan man, lẫn với nhiều hòn đá gan gà tròn to, nhỏ trông thật lạ xếp 2 bên lối đi .
Phi thích nhất là bể cá sát tường với những bông súng màu tím vươn lên khỏi mặt nước . Có 1 góc sân như vầy thật lý tưởng, chả bù với ngôi nhà cô đang ở, sân toàn xi măng là xi măng . Phương Phi và nội cũng thích trồng cây, nhưng nghĩ sẽ có lúc phải dọn đi lại thấy nản nên sân xi măng cứ để xi măng phơi cùng mưa nắng .
Rửa mặt và khoan khoái vì nước mát, Phi khóa van, để vòi nước vào chỗ cũ . Bước lên hành lang, Phi hết hồn khi thấy Hãn ngồi trên xe lăn đang chăm chú nhìn mình .
Cô ấp úng:
- Chào ... chào ... anh .
Mặt anh chàng lạnh tanh không chút sinh khí cũng chẳng có chút quái quỷ, đa tình như lần đầu Phi gặp . Gương mặt ấy khiến Phi cảm giác mình đang sai phạm điều gì .
Lâu lắm, Hãn mới bật thành lời:
- Là cô em à . Hừm! Cô phá phách gì thế ?
Phương Phi vuốt gương mặt vẫn còn ướt nước:
- Tôi tưới cây chớ không phá .
Hãn vẫn cau có:
- Ai bảo em làm chuyện đó ?
Phi so vai:
- Cần gì ai bảo, tôi thấy cây cỏ nhà anh muốn khô héo cả rồi, không nước nó sẽ