Teya Salat
Ai Bắc Nhịp Cầu

Ai Bắc Nhịp Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321882

Bình chọn: 8.5.00/10/188 lượt.

:

- Ngốc hay không, tang chứng vật chứng rành rành ra đây. Tôi phải giữ để làm tin. Chớ ... còn khuya mới trả lại.

Con nhỏ giậm chân :

- Ơ hay ! Trái cầu của thằng Ty đấy, anh đừng có đùa dai nghen.

Thảy nhẹ trái cầu lên rồi giữ nó thật chặt trong lòng bàn tay mình, Hãn nửa miệng :

- Anh không đùa đâu nhóc. Bye nghen !

Dứt lời, Hãn phóng xe đi thẳng. Không ngoái nhìn nhưng anh vẫn hình dung ra gương mặt của con nhỏ. Một gương mặt đang phừng phừng giận dỗi nhưng rất đẹp.

Bất giác Hãn mỉm cười. Anh thảy trái cầu vào giỏ xe Dream phiá trước lòng thầm nghĩ :

- So với những xe đời mới, phân khối lớn hơn, chiếc Dream này đã lỗi thời, không còn phù hợp với người vừa du học về. Nhưng không sao, mình sẽ đổi xe bốn bánh cho hợp với một tay sành điệu.

Phấn chấn với dự tính trong đầu, Hãn tăng ga mà không để ý một chiếc mô tô từ trong hẻm phóng ngược chiều ra đường lớn và đâm thẳng về phía anh.

Qúa bất ngờ, Hãn không tài nào tránh kịp. Anh bắn người ra khỏi yên khi hai xe tung mạnh vào nhau. Hãn cảm nhận được sự va đập của thân thể mình xuống mặt đường nhựa. Sau đó, anh thấy mình chìm vào một khoảng đen sâu hút đến vô tận. Hãn vung tay ném mạnh cái điện thoại không dây vào vách rồi lớn tiếng gọi liền hồi khiến bà Nhận hớt hải chạy vào

Hãn cau có ra lệnh

- Mẹ đi tìm Thiên Ân cho con . Gọi điện , không bao giờ gặp được cô ấy

Bà Nhận nhỏ nhẹ.

- Mẹ biết nó ở đâu mà tìm . Hơn nữa , Ân cũng phải đi làm chớ nó đâu có rảnh

Mặt Hãn sa sầm xuống

- Đì làm chỉ là cái cớ . Thiên Ân chê con què quặt nên xa lánh thì đúng hơn

Nói dứt lời , anh đấm liên tục xuống giường khiền bà Nhận phải giật mình mình ngực dù dạo này bà đã quen với tánh khí thất thường của con trai

Từ khi bị tai nạn tới nay , con bà đã trở thành người khác hoàn toàn . Bà tưởng mình gượng không nổi sau cú sốc quá lớn này , nhưng trái tim người mẹ đã vực bà dậy để lo cho con . Công việc làm ăn bà để 1 mình ông Vịnh gánh vác

Tội nghiệp ! So với sự đau đớn của vợ chồng bà , thằng bé phải khốn khổ hơn gấp năm gấp mười

Hãn là con trai độc nhất , là gia tài , là hy vọng, là sự hãnh diện lớn nhất của vợ chồng bà . Hãn vừa du học ở nước ngoài về , vợ chồng bà đã đặt để, gởi gắm và Hãn biết bao nhiêu hoài bão

Ấy vậy mà chỉ 1 giây bất cẩn, tại nạn đã xảy ra . Phải chi ở buổi chiều nghiệt ngã ấy bà đừng chiều ý Hãn thì đâu đến nỗi . Giờ thì tiền đồ xán lạng của thằng bé đã tiêu tan . 2 chân không cử động được . Nếu không kiên trì tập vật lý trị liệu , có thể con trai yêu dấu của bà sẽ thành phế nhân suốt đời . Thử hỏi trên đời này còn nỗi đau nào khủng khiếp hơn nữa không ?

Hãn gần như gào lên

- Ân đã bỏ con , con muốn chết . Con muốn chết , mẹ biết không ?

Bà Nhận cố ngăn nước mắt

- Bình tĩnh đi con . Mẹ sẽ tìm Thiên Ân ngay

Dứt lời bà lật đật ra khỏi phòng Hãn . Còn lại 1 mình , anh gục đầu vào tay nức nở.

Đàn ông khóc vì không vượt qua chính bản thân là hèn , thế nhưng trong tình cảnh này , Hãn biết làm gì cho vơi tuyệt vọng

Với anh , tất cả đã chấm dứt , anh không thiết sống nữa

Điện thoại reo , Hãn bất lực nhìn cái máy nằm ở sát vách mà lúc nãy anh đã vứt vào . Hít vào 1 hơi , anh vươn tay cố với lấy , song không được . Đôi chân vô tri giác như trì níu lại . Với anh , chuyện đơn giản thế này cũng hết sức khó nhọc , khó đến mức thành không thể.

Chuông điện thoại bắt đầu hồi gấp rút khiến Hãn sốt ruột . Anh gọi bà Nhận , rồi Chi. Bờ giúp việc cũng chả nghe ư hử.

Bậm môi , Hãn lết từng chút , từng chút trên giường , đến khi tay anh chạm vào điện thoại thì chuông ngừng reo

Hãn tức đến nghẹn thở . Anh không chỉ muốn đập cho vỡ tan điện thoại mà anh muốn đập nát cả thế giới này . Anh không hiểu sao cuộc đời bất công với mình đến thế . Hãn biết làm gì , sống ra sao nếu đôi chân trở nên vô dụng ?

Giọng bà Nhận vang lên

- Chuẩn bị tập đi con , cậu Hiển đã tới rồi

Hãn không quan tâm tới lời của mẹ, anh hỏi

- Mẹ không tìm Thiên Ân sao ?

- Mẹ định đi , nhưng vừa đến sân đã gặp cậu Hiển . Con cứ tập , mẹ sẽ tìm Ân cho con

Hãn cười nhạt

- Mẹ dụ con như dụ con nít ấy . Bảo anh Hiển về đi , con chả tập tành gì hế t. Đã mấy tháng chịu đau đớn trong tập luyện , rốt cuộc chân con có nhúch nhích đâu . Chỉ tốn thời gian và nước mắt . Từ giờ trở đi đừng nhắc tới ba thứ vật lý trị liệu gì gì đó với con

Bà Nhận xuống nước

- Phải kiên trì con à.

Hãn cộc lốc

- Con không thể kiên trì nếu không có Thiên Ân

Dứt lời , anh quay mặt vào vách , tay nhấn số di động của Thiên Ân rồi thất vọng vì cô đã tắt máy

Thấy bà Nhận còn đứng đó , Hãn gầm gừ

- Không có Ân kế bên , con không tập tành gì hế t. Mẹ ra ngoài đi

Nuốt tiếng thở dài , bà Nhận bước ra phòng khách

Nhìn người đàn ông ngồi ở salon , bà nghẹn ngào

- Nó không chịu cháu ơi!

Hiển trầm ngâm

- Cháu nghĩ bác nên tìm cho Hãn 1 bác sĩ tâm lý

Bà Nhận kêu lên

- Sao lại thế ? Hãn đâu có điên . Lần đó đã chụp cắt lớp . Đầu nó bình thường mà

Hiển phân bua

- Ý cháu không phải vậy . Hãn đang bị sốc nặng . Cậu ấy đã mất niềm tin vào bản thân nên không mu