
ốn hợp tác với bác sĩ . Hãn không điên , nhưng có vấn đề về tâm lý . Bác phải chữa ... cái đầu Hãn trước rồi mới hãy tính tới cái chân . Chớ cháu đành bó tay khi cậu ấy không chịu tập dù là bài tập nhẹ nhất
Bà Nhận hoang mang
- Nhưng bác biết tìm bác sĩ tâm lý ở đâu ?
Hiển nói
- Cháu có biết 1 vài người , họ không phải là bác sĩ mà là chuyên gia tâm lý , hy vọng họ sẽ thuyết phục được Hãn
Lấy sổ tay ra , Hiển hí hoáy ghi tên họ, điện thoại , địa chỉ 3, 4 người rồi đưa bà Nhận
Trước khi về Hiển còn dặn
- Bác nên gấp rút tiến hành , chân của Hãn không đến nỗi vô vọng , nhưng nếu để lâu ngày sẽ bị teo cơ do thiếu vận động. Tới lúc đó cháu sợ đã trễ.
Bà Nhận ngồi thừ ra trên ghế . Bà thật sự mệt mỏi trước sự trái tính trái nết của Hãn . Bà không biết phải làm thế nào đây nữa . Có lẽ phải đưa Hãn ra nước ngoài để chạy chữa thôi . Nếu họ bó tay , thì Hãn đành châp nhận số phận của mình
Trở vào phòng Hãn , bà Nhận thở phào , khi thấy anh đang nói chuyện điện thoại . Nhìn gương mặt tươi tắn khác hẳn lúc nãy của Hãn , bà đoán chắc anh đang trò chuyện với Thiên Ân . Cầu mong Hãn có được niềm vui như vầy ngày 1 nhiều
Bất giác bà chạnh lòng khi nghĩ tới Thiên Ân . Hiện giờ con bé là cái phao đê? Hãn bám víu trong cơn tuyệt vọng . Nhưng Ân là con gái nhà giàu , lại được nuông chiều , Ân không quen chịu cực , liệu con bé có còn yêu nếu như Hãn suốt đời không bình phục ?
Bà Nhận lắc đầu không dám nghĩ tiếp
Mặc kệ ngày mai ra sao thì ra . Miễn hiện tại , ngay giây phút này , Hãn vui là bà mừng .
Giọng Hãn vang lên hối hả.
- Mẹ ... mẹ ...
Rồi cười toe thấy bà ngay cửa
- Ân sẽ qua ăn cơm với con . Mẹ kêu chi. Bờ làm thêm món xà lách trộn nghen
Bà Nhận ngập ngừng
- Có chắc Ân tới ăn cơm không ?
Mặt Hãn tối sầm lại
- Sao mẹ lại hỏi vậy ? Mẹ muốn Ân bỏ rơi con phải không ?
Nhún vai , bà Nhận im lặng đi xuống bếp . Còn lại 1 mình , Hãn cố gắng hết sức để qua ngồi trên xe lăn
Anh không muốn Ân thấy anh thật tệ hại trên giường , dù trên xe lăn cũng chẳng hay ho gì hơn
Chép miệng , Hãn tự an ủi
- Ít ra trên xe lăn mình vẫn di chuyển theo ý muốn . có hoạt động vẫn hơn nằm 1 chỗ như xác ướp Ai Cập
bỗng dưng anh nhếch môi chua chát với sự ví von này . Anh rùng mình nhớ lại khoảng thời gian dài đăng đẳng phải nằm trên giường , anh nhớ tới khoảnh khắc kinh khiếp khi biết đôi chân mình bị liệt
Với anh , tương lai thật mù mịt . May mà còn có Thiên Ân , nếu không , anh chẳng thiết sống làm gì
Lăn xe tới trước gương . Hãn lặng lẽ nhìn mình . Trong gương là 1 kẻ xa lạ với bộ mặt trắng xanh , bạc nhược , đôi mắt lơ láo không chút sinh khí . Nhìn , Hãn còn thấy chán , huống hồ ai khác
Nén tiếng thở dài , Hãn lăn xe ra hành lang chỗ có nắng . Hướng mắt ra phía cổng , anh vừa .. phơi nắng vừa chờ đợi
Ngoài đường , bọn trẻ đang mượn vỉa hè nhà anh để đá cầu . Nghe chúng reo hò , nhìn chúng nhảy nhót với trái cầu mà ham . Tiếc rằng Hãn không còn cơ hội được chơi như chúng . Lòng anh dâng lên nỗi ganh tỵ thật nhỏ nhen . Anh thấy ghét hết thảy những trò có liên quan tới đôi chân
Trước kia , Hãn mê bóng đá đến quên ăn mất ngủ. Ấy vậy mà bây giờ anh sợ xem cảnh 1 đám mấy chục gã đàn ông sung sức hùn hục trên sân để lừa , để đá bóng bằng những đôi chân khỏe mạnh
Nói chung , hình như Hãn sợ tất cả mọi thứ thuộc về cơ bắp , về sức mạnh của đàn ông . Anh đã mất hẳn tự tin rồi
Nhìn đồng hồ , Hãn bắt đầu sốt ruột . Anh không nghĩ Ân ác đến mức cho mình leo cây , vì bây giờ anh không thể leo được . Nhưng hẹn bằng giờ dây thun như vầy thì rõ ràng Ân đang để anh leo và rơi tự do rồi
Lăn xe vào nhà , anh chụp điện thoại gọi cho Ân
Giọng mẹ cô vang lên chua chát
- Lại là cháu à ? Ân vừa mới ra khỏi nhà . Còn tới nhà cháu hay đi đâu , bác không biết . Làm gì cháu quản lý con nhỏ dữ vậy ? Ân có tự do của nó chứ
Hãn chưa kịp nói lời nào , me. Ân đã gác mạnh máy khiến anh ê ẩm cả đầu . Bác ấy đúng là thiếu tế nhị khi đối xử như thế với người bệnh
Giận hết sức giận , Hãn không biết làm gì cho vơi . Ngay lúc đó , bọn trẻ lại reo hò như giặc , không bình tâm được , Hãn hoắc mồm lên gọi mẹ.
Vừa thấy bà , anh đã hầm hừ
- Mẹ đuổi hết bọn mất dạy trước nhà cho con
Bà Nhận kêu lên
- Chúng nó trêu chọc gì con à ?
Hãn cộc lốc
- Không, tại con không thích thấy chúng
Bà Nhận ngập ngừng
- Ai lại làm thế . Lâu nay chúng vẫn chơi như vậy mà
Hãn xẵng giọng
- Trước khác , bây giờ khác . hồi trước con có như bây giờ đâu
Bà Nhận nhìn Hãn lòng nhoi nhói đau . Hết sức nhẫn nhục , bà lầm lũi bước ra cổng và nói bằng giọng của người có lỗi
- Các cháu ngoan ra công viên chơi nhé , bữa nay bác nhức đầu quá , các cháu làm ồn bác chịu không nổi
Bọn trẻ ngoan ngoãn nghe lời bà . Chúng đã đi hết , không gian yên ắng trở lại song Hãn vẫn thấy bực bội
Anh rất ghét chờ đợi . Thiên Ân thừa biết điều đó , vậy mà cô vẫn nhẫn tâm để anh ngồi đếm từng phút thời gian
Đang lúc Hãn nẫu ruột vì tuyệt vọng thì Ân xuất hiện . Cô không xuống xe mà cứ ngồi trên xe nhấn kèn liên tục , khiến chi. Bờ phải quýnh