
vào ta."
Đại Hổ vội tiếp: "Na Lan thống lĩnh còn là người đứng đầu 'Kinh thành Tam đại Thần tượng' nữa kìa."
Tâm Di bật thốt lên: "Thần tượng! Lại còn 'Tam đại Thần tượng'?"
"Đúng vậy! Bọn họ người nào người nấy võ công giỏi lại đẹp trai, hai
người kia còn là hoàng thân quốc thích nữa! Thanh niên chốn kinh thành
tôn sùng bọn họ không để đâu cho hết, thậm chí, có mấy tiểu thư còn lén
chạy đến trước cửa nhà họ chờ gặp mặt nữa kia." Nhắc đến Na Lan Đức Duật là Đại Hổ nhiều chuyện hẳn lên.
Tâm Di chịu không nổi, bò lăn ra bàn cười phá lên: "Ngất trên cành
quất, không phải còn xin cả chữ ký chứ? Đừng có nói với ta các ngươi đều là fans của Na Lan Đức Duật nhé!"
"'Fans' là cái gì?" Tiểu Trúc Tử không hiểu, mấy người kia cũng đần thối mặt.
"Là 'người tôn sùng thần tượng' á." Tâm Di giải thích. Vừa dứt lời liền nhìn thấy sáu người bọn họ đồng loạt gật mạnh đầu.
Tâm Di lại bò lăn bò toài ra cười, vừa cười vừa hỏi: "Các ngươi tôn sùng hắn điểm nào?"
Đại Hổ cướp lời: "Giỏi võ."
"Tứ chi phát triển, đầu óc ngu si." Tâm Di phản bác.
"Đẹp trai ngời ngời! Đám đàn bà con gái trong cung không ai không thích!" Tiểu Trúc Tử lại 'moi' ra một lí do.
"Thích vì cái gì? Vì đẹp trai ấy hả? Tiểu Trúc Tử ngươi cũng đâu có
kém! 'Trời cho cái vẻ thiên tài, để che giấu cái sơ sài bên trong'... ai mà biết được?! Lúc ở Ngự hoa viên ta đã lĩnh giáo rồi!"
Đại Hổ giọng không vui: "Tâm Di cô nương, cô không nên nói thống lĩnh như thế!"
Mai Hương thấy Đại Hổ ngang bướng nói với Tâm Di như vậy, vội từ đằng sau kéo áo Đại Hổ.
Không may Đại Hổ không chịu nể mặt: "Kéo tôi làm gì?", rồi lại quay
sang nói với Tâm Di: "Tâm Di cô nương, tôi biết tôi nói thế này sẽ đắc
tội cô, nhưng dù có đắc tội thì tôi vẫn cứ phải nói. Na Lan thống lĩnh
là người tôi sùng bái nhất! Cô có thể không thích nhưng cô cũng không
nên miệt thị huynh ấy!"
Tâm Di nín cười, nhìn Đại Hổ hồi lâu, rồi hỏi một cách nghiêm túc: "Có phải trong tim ngươi hắn là người toàn thiện toàn mỹ?"
Nhị Hổ đứng về phía anh mình: "Thống lĩnh, trong tim rất nhiều người, đều toàn thiện toàn mỹ!"
"Trên đời này chẳng có ai là toàn thiện toàn mỹ cả, có điều, ta vẫn
cần nói lời xin lỗi ngươi. Thành thật xin lỗi!" Tâm Di thành khẩn nói,
"Xem ra tôn sùng thần tượng không chỉ là quyền lợi riêng của người hiện
đại! Có người là vì tâm linh trống trải mới gửi gắm tình cảm vào thần
tượng; người thì mù quáng chạy theo trào lưu; cũng có người, quả thực,
tìm thấy từ thần tượng điều bản thân mình không có... Các ngươi thuộc
dạng nào? Thực ra, bọn họ cũng chỉ là con người, bình thường như bao
người, đừng coi bọn họ như thần như thánh, không cần thiết. Bây giờ
ngươi sùng bái người ta, biết đâu chừng có một ngày, ngươi lại thành
thần tượng trong tim người khác."
Tiểu Trúc Tử dù gì cũng còn ít tuổi nên nghe không hiểu: "Tâm Di cô nương nói khó hiểu quá đi!"
Đại Hổ, Nhị Hổ thì nửa hiểu nửa không.
Tâm Di mỉm cười nói với Tiểu Trúc Tử: "Ngươi hẵng còn nhỏ, từ từ sẽ
hiểu. Đúng rồi, hoàng thượng sai các ngươi đến hầu ta, như thế nghĩa là
sau này ngày nào chúng ta cũng ở cùng nhau, phải không?"
Tiểu Trúc Tử đặc biệt lanh lợi, vội vàng nói: "Tâm Di cô nương, xem ra cô cũng không khó hầu nhỉ!"
Tâm Di rắp tâm dọa nạt con nít: "Khó lắm đấy, ta dữ vô cùng, nếu
ngươi không nghe lời, ta sẽ không chỉ quát mắng thôi đâu, còn đánh ngươi nữa!"
"Còn lâu ấy, Tâm Di cô nương nhất định là người tốt." Tiểu Trúc Tử tuy ít tuổi nhưng vô cùng lanh lợi, biết Tâm Di chỉ dọa mình.
Nhị Hổ nhìn không quen cái kiểu Tiểu Trúc Tử lấy lòng người khác, buông một câu: "Nịnh hót!"
——————–
Chú thích:
(1) Đề cập đến ở đây là cách tính giờ của Trung Quốc cổ, một giờ bằng hai giờ hiện đại.
(2) Hao Tử nghĩa là "con chuột", từ địa phương, cùng nghĩa với Lao Shu (老鼠).
Hóa ra tính khí Nhị Hổ cũng rất thẳng thắn, Tâm Di nhận ra được tính
cách từng người qua cách ăn nói, nên cũng chỉ mỉm cười, không hề để
bụng. Cô kéo Tiểu Trúc Tử lại gần, hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"14 rồi ạ!"
Trong lòng Tâm Di bỗng dấy lên một niềm thương cảm pha lẫn xót xa. Ở
xã hội hiện đại nơi cô từng sống, tuổi 14 vẫn chỉ là tuổi ăn tuổi chơi,
vô lo vô nghĩ, được cha mẹ bảo bọc, thương yêu. Nhưng đứa trẻ này thì
sao? 1m50 còn chưa tới, thân hình gầy yếu như que củi, chẳng khác học
sinh tiểu học lớp 5 lớp 6 là mấy (1).
"Tiểu Trúc Tử, tuy không biết trước kia ngươi sống ra sao nhưng ta có thể tưởng tượng ra được. A dua xu nịnh với các ngươi như cơm ngày ba
bữa, là do hoàn cảnh sống bắt buộc, nhưng từ nay về sau, ngươi không cần phải làm thế nữa. Ta và ngươi, và các ngươi, là bạn! Ta không phải chủ
nhân của các người! Ta chỉ là một người chị! Chúng ta là một gia đình!"
Tiểu Trúc Tử không dám tin vào tai mình, tròn mắt nhìn Tâm Di. Từ khi bước chân vào chốn cửa quyền vàng son này, có ai từng hòa nhã vui vẻ
nói với nó một câu? Thường ngày chỉ có người khua tay múa chân, hô qua
gọi lại đối nó, không cẩn thận chút, nhẹ thì chửi rủa nhiếc mắng, nặng
ư, bạt tai, dẫm đạp không hiếm. Nghe thấy những lời nói dịu dàng và chân thành