
huẩn bị xong lâu rồi ạ." Kỳ Thư vừa vén mành cửa vừa lớn tiếng gọi: "Tiểu Hạo Tử, cách cách muốn dùng bữa."
Ra đến phòng ngoài, Tiểu Hạo Tử và Tiểu Trúc Tử thấy phục sức của Tâm Di, "ngơ" người luôn, Mai Hương vội nói: "Hai người các người còn đần
mặt ra đấy? Không mau ra mắt cách cách."
"A, nô tài khấu kiến cách cách!" hai người như vừa tỉnh mộng, "Nô tài cứ ngỡ tiên nữ hạ phàm!" Tiểu Trúc Tử ngọt như mía lùi.
"Huyên thuyên, ta đâu đẹp được thế!" Tâm Di cười nói.
"So với hôm qua, cứ như người nào khác ấy!" Tiểu Hạo Tử cũng sán đến nịnh nọt.
"Hôm qua trông ta xấu lắm hả?" Tâm Di hỏi.
"Đâu có, hôm qua trang phục cách cách chỉ hơi bị bẩn tí xíu!" Kỳ Thư kéo ghế, mời Tâm Di ngồi xuống.
Tiểu Trúc Tử lập tức bước lên chỉ vào điểm tâm trên bàn giới thiệu
từng món một: "Cách cách, đây là cháo hồng đậu, đồ lạnh thì có dưa chuột cung đình, dưa muối, củ cải dầm, quế hoa ca la thầu; điểm tâm thì có
bánh hấp phượng vỹ, bánh hạt sen, bánh cuộn nhân đậu, sủi cảo tứ hỉ. Hôm nay vội vàng quá, cũng không biết cách cách thích ăn gì, mời cách cách
dùng tạm." Nói rồi chắp tay đứng qua một bên.
"Nhiều thế này còn gọi 'dùng tạm', đồ ăn trong cung quả không chê vào đâu được!" Tâm Di cầm đũa gắp một cái bánh hấp, cắn một miếng, như chợt nhớ ra điều gì, lại hỏi: "Còn các ngươi? Đã ăn chưa? Chưa thì ngồi
xuống cùng ăn luôn!"
"Hồi bẩm cách cách, bọn nô tài ăn rồi, dù chưa ăn cũng không được ngồi cùng bàn với cách cách." Tiểu Hạo Tử trả lời.
Tâm Di lúng búng: "Các người mà đứng nhìn ta ăn là ta thấy mất ngon
liền hà!" Cô nuốt nốt miếng bánh, vội vàng húp bát cháo, ăn thêm hai cái sủi cảo, còn bánh hạt sen, bánh cuộn nhân đậu mỗi loại một cái, rồi
nói: "Xong, ta đi gặp hoàng thượng đây! Nhưng mà ta không biết đường,
các ngươi ai chịu đi cùng ta?"
"Nô tì đi cùng cách cách." Mai Hương, Kỳ Thư đồng thanh.
Tại Nam thư phòng, Tâm Di cùng Dận Chân, Dận Tự, Dận Đường đang luận
bàn công việc, Tâm Di rón ra rón rén bước vào. Tại sao phải dùng "rón
rén"? Ấy là vì Tâm Di không thể không "rón rén", xỏ đôi "hài hoa" (2)
này, chỉ có thể cẩn thận bước từng bước một, mất cả tiếng đồng hồ mới
đến được Nam thư phòng.
Tâm Di vừa bước vào, khẽ phất khăn ra sau, hướng về phía Tâm Di hơi chùng gối hành lễ: "Hoàng thượng thánh an!"
Khang Hy lập tức đứng dậy, bước đến trước mặt Tâm Di, nhìn kỹ một
vòng từ trên xuống dưới mới gật đầu hài lòng, cười nói: "Uh, này mới ra
dáng tiểu thư, thiếu nữ chứ! Coi coi, xinh hơn hôm qua nhiều!"
"Hoàng thượng, tiểu nữ hôm qua trông tệ lắm sao?"
"Đâu chỉ tệ, tệ hết chỗ nói ấy chứ!"
"Hoàng thượng cứ trêu tiểu nữ, tiểu nữ không chịu đâu!" Tâm Di được thể làm nũng.
"Haha..." Khang Hy cười lớn: "Tâm Di, trẫm ban cho ngươi tước hiệu 'cách cách', ngươi biết rồi chứ?"
"Tạ ơn hoàng thượng!"
"Thế này từ nay về sau không ai dám bắt nạt ngươi nữa!" Khang Hy liếc nhìn đám quý tử đầy ẩn ý.
Tâm Di quay người bước đến bên Dận Chân, mỉm cười nói: "Ung vương gia! Hôm qua tiểu nữ vô ý đắc tội, mong ngài bỏ qua cho!"
Dận Chân thấy giọng điệu của Tâm Di khác hẳn hôm qua, không khỏi có
chút ngạc nhiên. Thấy Tâm Di khách khí vậy, bản thân không biểu hiện gì
cũng kỳ, lại mang tiếng bất nhã, nên cũng khách sáo đáp lại: "Cách cách
nói gì lạ vậy, hôm qua tiểu vương cũng hơi quá, mong cách cách đừng giận mới phải"
"Tiểu nữ đâu hẹp hòi thế!"
"À, để tiểu vương giới thiệu với cách cách," Dận Chân chỉ Dận Từ, Dận Đường, "Đây là hai em trai tiểu vương, Dận Chân, Dận Đường."
"Ra mắt Liêm vương gia!" Tâm Di nói với Dận Tự, rồi quay sang gật đầu chào Dận Đường, "Cửu A Ca!"
"Cách cách có vẻ hiểu huynh đệ chúng tôi nhỉ!" Dận Tự nói.
"Liêm vương gia quên tiểu nữ từ đâu đến?! Tiểu nữ đương nhiên biết rõ từng sự việc ở nơi này." Tâm Di đáp.
"Được rồi, sau này các ngươi còn nhiều cơ hội chuyện trò. Bàn luận
quốc sự cả buổi sáng, trẫm cũng mệt rồi, Tâm Di, đi dạo cùng trẫm một
lúc!" Khang Hy phất tay ra hiệu, ba vị a ca lập tức biết điều lùi qua
một bên, nhìn theo bóng Tâm Di tháp tùng Khang Hy rời đi.
—————
Chú thích:
(1) Ở Trung quốc bậc tiểu học kéo dài 6 năm.
(2) Hài hoa (花盆底 – hua pen di): loại giầy cao đặc biệt, đế bằng được
các phi tần, cung nữ nhà Thanh sử dụng, thường thấy trong mấy phim cổ
trang về thời đại này.
Đường đi lối lại trong vườn được lát bằng những viên đá cuội đủ màu
sắc, ghép thành hàng loạt bức tranh độc đáo: con người, hoa cỏ, cảnh
vật, hí kịch, điển tích điển cố... Tâm Di cùng Khang Hy dạo bước trong
vườn, ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường; Lý Đức Toàn, Mai Hương, Kỳ Thư
cùng đám thái giám, cung nữ lũ lượt theo sau ở một khoảng cách nhất
định.
"Tâm Di, tối qua ngủ ngon chứ?" Đi được một đoạn, Khang Hy lên tiếng.
"Cũng được ạ! Nghĩ ngợi linh tinh một hồi rồi cũng ngủ được."
Khang Hy khẽ vỗ tay Tâm Di: "Hãy coi nơi này là nhà của cháu! Trẫm
biết sau này cháu sẽ gặp không ít rắc rối, nhưng có trẫm ở đây, cháu cứ
yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ cháu."
"Tạ ơn hoàng thượng. Không phải ngài đã phái thị vệ đến bảo vệ cháu rồi sao?!"
Khang Hy ngạc nhiên nhìn Tâm Di rồi dừng bước quát gọi: "