XtGem Forum catalog
Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "chân Mệnh Thiên Tử"

Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "chân Mệnh Thiên Tử"

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325851

Bình chọn: 10.00/10/585 lượt.

ấy, Tiểu Trúc Tử không khỏi cảm động, khóe mắt chợt đỏ lên, rơm

rớm nước, chỉ chực trào ra. Nó đưa mắt sang mấy người còn lại, có vẻ

trong lòng họ cũng đang bối rối như nó, có ánh mắt cảm động, nhưng cũng

không thiếu cái nhìn hoài nghi.

Tâm Di biết họ chẳng thể nào hoàn toàn tin lời nói của mình. Cô cũng

không nghĩ bọn họ sẽ lập tức tin tưởng một con người xa lạ, quan hệ giữa người với người chỉ có thời gian mới là câu trả lời đúng nhất... Tâm Di đưa tay lên nhìn đồng hồ: "10h hơn, muộn lắm rồi, mọi người về nghỉ

đi!"

"Cô nương, để bọn nô tì hầu cô nương nghỉ ngơi!" Mai Hương không dám quên bổn phận của mình.

Tâm Di khẽ lắc đầu: "Đi nghỉ đi! Ta tự làm được rồi."

Mai Hương còn muốn nói thêm nhưng Tâm Di đã ngăn lại. Trước sự kiên

quyết của Tâm Di, bọn họ đành phải cáo lui. Vừa bước ra khỏi hậu viện, 6 người bắt đầu bàn tán sôi nổi.

"Chẳng phải mọi người nói cô ta rất hung dữ sao? Tôi thấy cũng tốt đấy chứ!" Kỳ Thư khai mào.

"Đừng có vội mừng, ban đầu là thế, sau này đã chắc gì!" Nhị Hổ đa nghi chẳng kém gì Tào Tháo.

"Tôi cũng thấy cô ấy được đấy chứ, ít nhất chịu hạ mình xin lỗi chúng ta, có mấy ai làm được như thế! Riêng câu xin lỗi ấy, tôi phục!" Đại Hổ phát biểu ý kiến.

"Tiểu Trúc Tử đương nhiên chẳng nói cũng biết, nhất định cho cô ta là người tốt!" Mai Hương liếc Tiểu Trúc Tử có ý trêu chọc.

Tiểu Trúc Tử vênh mặt đắc ý: "Ừ đấy, có sao không? Thấy cô ấy đối tôi tốt, mấy người ganh à?"

"Bọn này còn lâu mới ganh, chỉ sợ mình Tiểu Hạo Tử ganh thôi!" Tiểu Hạo Tử cũng bị lôi vào cuộc.

"Vớ vẩn, cô ấy tốt với Tiểu Trúc Tử, chả lẽ lại tệ với chúng ta? Tôi

thấy cô ấy chẳng dữ chút nào, rất biết phải trái đúng sai." Tiểu Hạo Tử

thành thật trả lời.

"Xem ra cuộc sống sau này của chúng ta không dễ sợ như tưởng tượng!" Giọng Mai Hương rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Bọn họ trò chuyện một hồi rồi chia tay về phòng nghỉ ngơi. Phòng của

sáu người đều ở trong khu này. Đáng lý ra thị vệ không được ở bên cạnh

nữ giới, chỉ được phép tuần tra trực gác xung quanh mấy cung điện lớn

phía ngoài. Vì sao Đại Hổ, Nhị Hổ lại có ngoại lệ này? Nguyên nhân là ở

Lý Đức Toàn, không phải ông không nắm rõ quy định, thực tế là vì những

điều Tâm Di nói ra hôm nay vô cùng hệ trọng, nhỡ xảy ra chuyện gì e Lý

Đức Toàn có mấy cái đầu cũng không gánh hết tội, cho nên ông này không

những giấu Tâm Di tự ra quyết định, còn ngầm nhắc nhở hai thị vệ rằng

đây là lệnh của thống lĩnh, tuyệt đối không được để Tâm Di xảy ra sơ sót gì. Chính vì lẽ đó hai huynh đệ này mới được phép ở lại đây.

Bầu trời đêm, như một tấm vải nhung mềm mại vắt giữa không trung, hay mái tóc người thiếu nữ đương trải dài, được tinh tú điểm trang, hòa

cùng ánh trăng dịu nhẹ. Tâm Di lặng lẽ rời phòng, bước ra vườn, đắm mình trong thứ ánh sáng mờ ảo điểm xuyết qua muôn ngàn cây lá, ngẩng đầu lên là Ngân hà nơi vạn vì tinh tú tranh nhau tỏa sáng.

"Thật không dám tin là mình đang sống giữa thế kỷ XVIII, chân bước

trên giang sơn Thanh triều. Vận mệnh đúng là kì quái! Đến giờ mình vẫn

không sao hiểu nổi... Đương yên đương lành đứng trên núi, tự dưng lại

mất đi ý thức, tỉnh dậy đã... Càn San ở ngay bên cạnh mình, tại sao

không phải là cô ấy? Tại sao bọn mình không cùng đến đây?"

Ngẫm nghĩ một hồi, tự nhiên cô cảm thấy gai gai lạnh, vội chạy vào

phòng. Bàn ghế, giường tủ... bất kỳ đồ vật nào trong căn phòng này, đối

với Tâm Di mà nói, đều hết sức xa lạ. Tâm Di quanh quẩn xem xét từ phòng trong ra phòng ngoài, rồi cởi giày leo lên giường ngồi.

"Chẳng nhẽ đời này kiếp này mình phải sống quanh quẩn trong cung ư?

Còn... Na Lan Đức Duật... người đầu tiên mình gặp ở chốn này... giống Tử Kiện một cách lạ kì." Hình ảnh Lâm Tử Kiện chợt trào dâng trong cô, cứ

nghĩ đến anh là tim cô lại thắt lại, anh không còn bên cô, nhưng cái cảm giác cô đơn mất mát thì vẫn còn đó, tưởng chừng nỗi nhớ thương này sẽ

là mãi mãi... ôm chặt lấy bờ vai gầy, không muốn khóc mà sao lệ cứ tuôn

rơi.

Sáng ngày hôm sau, sáu người, theo lệ thường, dậy từ rất sớm, chuẩn

bị chờ Tâm Di thức giấc. Kỳ Thư rón rén đi vào phòng trong, thấy Tâm Di

vẫn còn ngủ say, cũng không dám kinh động, lập tức lui ra, khẽ khàng dọn dẹp phòng ngoài.

Tiểu Trúc Tử đương cầm chổi quét dọn lá rụng ngoài vườn, chợt thấy

một nhóm thái giám cung nữ bước vào, cậu vội chạy lại hỏi: "Mấy người

đến đây có việc gì?"

"Chúng tôi đến hầu hạ Tâm Di cách cách." một thái giám trả lời.

Tiểu Trúc Tử ngớ người ra: "Tâm Di cô nương được phong cách cách? Vậy thì mình là đại tổng quản ở đây rồi, he he!" Nghĩ đến đây, cậu ta lập

tức 'trưng' ra bộ dạng đại – tổng – quản, nói với mấy người mới đến:

"Uhm, các ngươi đều đến hầu cách cách hả?"

Bọn họ không dám chắc thân phận Tiểu Trúc Tử nên đáp lại một cách khách khí: "Đúng vậy... bọn chúng tôi đều đến hầu cách cách!"

"Đã đến đây rồi thì phải hiểu luật lệ! Có biết ta là ai không? Ta là

Chu tổng quản ở đây." Vừa nói mặt vừa vênh tới trời, tay chống hông, tay kia hơi đưa ra đầy uy quyền. Đám thái giám cung nữ thấy thế vội cười

nịnh, đút lót: "Ra mắt Chu tổng quản... Chu tổng