XtGem Forum catalog
Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "chân Mệnh Thiên Tử"

Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "chân Mệnh Thiên Tử"

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328473

Bình chọn: 9.00/10/847 lượt.

thư, trước mặt có ngôi đình, chúng ta nghỉ chút rồi leo tiếp." Nhị Hổ chỉ vào ngôi đình ở lưng chừng núi nói.

Tiểu Trúc Tử vội hưởng ứng: "Phải đấy, cho nô tài xả hơi một lúc."

"Cũng được!" Tâm Di lại quay sang "chì chiết" Tiểu Trúc Tử, "Ngươi

nói ngươi được tích sự gì, đi có một đoạn đã kêu mệt, lần sau ta không

dẫn ngươi ra ngoài cung chơi nữa."

Vừa vào đến đình Tiểu Trúc Tử liền ngồi phịch xuống ghế đá, chẳng cần biết có lạnh hay không: "Aiya, mệt chết đi được!"

Đại Hổ, Nhị Hổ cũng ngồi xuống nghỉ.

Tâm Di chê ghế lạnh, không muốn ngồi, đứng ngắm cảnh sắc xung quanh:

"Cảnh vật lưng chừng núi cũng thật độc đáo, các ngươi xem, mấy cây mai

kia nở đẹp thật đấy, ta muốn hái một cành đem về."

"Chẳng phải trong vườn cũng có đấy thôi?!" Tiểu Trúc Tử vừa đấm bóp chân tay vừa nói.

"Trong vườn sao nở đẹp bằng đây!" Nói rồi, Tâm Di bước ra khỏi đình.

"Tiểu thư, để thuộc hạ hái cho!" Đại Hổ thấy cây mai đó mọc nghiêng ra ngoài, sợ nguy hiểm, vội xung phong đảm nhận.

Nhưng Tâm Di lại muốn tự mình hái cơ: "Không, ngươi đâu biết cành nào đẹp, ta tự hái được rồi." Đại Hổ vẫn không yên tâm, theo gót Tâm Di ra

ngoài đình.

Cây mọc bên vách núi, Tâm Di kiễng chân hái.

Đại Hổ đứng cạnh nhắc: "Tiểu thư, cẩn thận đấy!"

"Không việc gì đâu!" Tâm Di vươn người ra trước bẻ một cành mai, bẻ xong vừa quay lại thì trượt chân, ngã nhào xuống núi.

Đại Hổ phản ứng chậm một nhịp tóm hụt Tâm Di, không khỏi hét lên: "Tiểu thư..."

Nghe tiếng thét của Đại Hổ, hai người kia vội chạy đến: "Có chuyện gì thế... Tiểu thư làm sao..."

"Tiểu thư rơi xuống núi rồi!" Dứt lời Đại Hổ định nhảy xuống núi cứu Tâm Di.

Nhị Hổ vội vàng ngăn lại: "Khinh công của anh giỏi lắm sao?!"

"Nhưng, nhưng tiểu thư..." Đại Hổ nhìn khe núi sâu không thấy đáy,

trong bụng cũng biết khinh công của mình không đủ cao để nhảy xuống.

"Cứu tôi..." Từ dưới núi vọng lên tiếng Tâm Di kêu cứu.

"A, tiểu thư không sao, mau mau mau, chúng ta mau tìm dây thừng tròng xuống." Tiểu Trúc Tử giục.

"Đi đâu tìm dây thừng chứ?" Đại Hổ ngó con đường núi vắng tanh vắng ngắt mà buồn.

May sao Nhị Hổ nhanh trí: "Mau, mau cởi áo ra buộc lại với nhau."

"Được không đấy?" Đại Hổ vẫn do dự.

Nhị Hổ vừa cởi áo vừa nói: "Đành vậy, dù gì cũng phải thử xem. Tiểu Trúc Tử, còn ngây ra đó làm gì, cởi áo, nhanh!"

"Ờ..." Ba người họ vội vàng cởi đồ để buộc thành dây cứu Tâm Di.

Tiểu Trúc Tử còn không quên hét vọng xuống: "Tiểu thư, chúng nô tài đến cứu tiểu thư ngay đây."

Khi rơi xuống vách núi, Tâm Di may mắn tóm được một cành cây chìa ra

ngoài, giờ cô đang treo lơ lửng giữa không trung, gắng sức bám lấy cơ

hội sống sót duy nhất: "Mau lên, ta sắp tuột tay rồi."

Chếch đối diện với ngọn núi này còn một ngọn núi nữa, một bóng người

cô độc đang đứng ngắm cảnh trên đỉnh núi. Nghe thấp thoáng trong gió

tuyết có tiếng kêu cứu, người đó không khỏi lấy làm lạ: "Mình có nghe

nhầm không nhỉ, như có người kêu cứu?"

Lắng tai nghe kỹ lại không thấy tiếng gì nên người đó cũng chẳng để tâm, nghĩ chắc là mình nghe nhầm.

Trên ngọn núi bên này, bọn Đại Hổ đang cuống quýt buộc áo lại với

nhau nhưng Tâm Di không thể kiên trì nổi nữa, tay cô dần dần tuột khỏi

cành cây: "Lịch sử lại lập lại, lần này chắc chẳng thể may mắn như lần

trước, xem ra số mình phải ngã xuống vực." Tâm Di nghĩ.

Rốt cuộc cô cũng tuột tay: "Tử Kiện, chúng ta sắp gặp lại rồi." Tâm Di nhắm nghiền mắt mặc cho thân mình lao xuống vách núi.

Chính lúc ngàn cân treo sợi tóc đó thì người trên ngọn núi đối diện

nhìn thấy. Người đó lập tức vận khí, thi triển khinh công bay đến, kịp

thời đỡ lấy Tâm Di. Phát hiện ra người mình cứu là Tâm Di, anh ta không

khỏi ngạc nhiên, chân khí phân tán, khoảnh khắc lơ là này khiến hai

người đồng thời lao xuống núi. Cảm thấy sự việc không hay đến nơi, anh

đạp chân lên một hòn đá để mượn sức, điều chỉnh lại nội lực, từ từ hạ

xuống.

...

Tâm Di vốn nghĩ mình chết chắc rồi, đột ngột cảm thấy có người từ

giữa không trung lao đến đỡ lấy mình, tốc độ rơi cũng chậm dần lại, bèn

mở to mắt ra, đập vào mắt không phải ai khác, chính là Nạp Lan Đức Duật.

Hai người bình an "hạ cánh an toàn" xuống chân núi, Tâm Di vẫn còn

như đang mơ, hai tay vòng lấy eo Nạp Lan Đức Duật, đờ đẫn nhìn anh, nhìn đôi mắt sáng rực của anh.

Nạp Lan Đức Duật bị cô nhìn đến ngẩn người, trong ấn tượng của anh,

Tâm Di chưa bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt như thế cả. "Cô không sao

chứ?" anh nhẹ giọng hỏi.

Tâm Di thoắt nhiên như bừng tỉnh, buông tay ra, quay người đi, "Ta bị làm sao thế này, Chung Tâm Di, tỉnh táo chút đi, anh ta không phải là

Tử Kiện, nhưng lúc nãy, rõ ràng là Tử Kiện mà... không, không phải, là

Nạp Lan Đức Duật, anh ta là Nạp Lan Đức Duật!"

Khó khăn lắm mới ổn định lại thần trí, Tâm Di quay lại, "Cám ơn anh, ban nãy.... tôi..."

"Hoảng lắm phải không?" Nạp Lan Đức Duật không đoán ra Tâm Di đang nghĩ gì, chỉ có thể hỏi thế.

Tâm Di đành phải gật gật đầu.

Nạp Lan Đức Duật nhìn khắp tứ phía, "Bên kia có sơn động, chúng ta vào đó nghỉ ngơi một chút đi!"

Tâm Di theo Nạp Lan Đức Duật vào trong động tránh gió