pacman, rainbows, and roller s
Ai Cho Anh Lên Giường

Ai Cho Anh Lên Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322375

Bình chọn: 9.00/10/237 lượt.

́t nhanh khiến anh không cách nào bắt lại được, nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên, hình ảnh mơ hồ này, gần như cách một thời gian ngắn sẽ hiện lên trong đầu anh, cho tới nay anh đều xem thường, không có lãng phí thời gian đi nghĩ lại, rốt cuộc là hình ảnh người phụ nữ nào.

Nhưng lời nói của Long Triều, giống như dẫn dắt anh hồi tưởng lại, người phụ nữ kia là ai?

Anh giống như nhớ lại ký ức từ trong làn sương mù kia, cẩn thận suy nghĩ, bắt buộc mình nhớ lại khuôn mặt người phụ nữ kia, tóc dài đen mượt như tơ, cơ thể mảnh khảnh, hai chân thon dài, cùng với… Ở trên cổ cô, có một cái nho nhỏ, bớt màu đỏ nhàn nhạt!

“Xem ra, cậu đã nhớ lại.”

Hàn Lạc Đình giốn như gặp quỷ thần nhìn chằm chằm Long Triều, trên mặt là sự không dám tin hiếm thấy.

“Cho nên tôi nói, nếu như cậu thật sự để cô ấy rời đi, cậu nhất định sẽ hối hận, hơn nữa còn là cả đời, bây giờ cậu đuổi theo người ta ra ngoài, còn có thể đuổi kịp.”

Cơ thể tê liệt yếu ớt bỗng nhiên giống như được truyền vào thêm sức lực, Hàn Lạc Đình chống cơ thể lên, giống như bay về hướng cửa chính Long Môn.

Cái bớt màu đỏ kia, bên cạnh anh chỉ có một người có, mà người kia chính là Đỗ Linh Lan!

Đỗ Linh Lan bước ra khỏi thư phòng, đôi tay nhẹ nhàng xoa bụng, dịu dàng nói nhỏ với đứa bé trong bụng: “Bảo bảo không phải sợ, con còn có một người rất yêu con, cũng rất yêu mẹ con, mẹ bảo đảm với con, mẹ sẽ một mực bảo vệ con, không để cho con bị thương tổn…”

Bước đi, cô đi đến cửa chính, từ trước đến nay bước chân của cô chưa từng nhẹ nhàng, cho đến nay áp lực trên người cô luôn gia tăng, nhưng hiện tại toàn bộ đã trở thành hư không.

Cô không nhịn được bước nhanh hơn, giống như bươm bướm nhỏ nhẹ nhàng bay múa, vui vẻ bay khỏi cánh cửa nhà tù vẫn luôn vây hãm lòng cô, cô vì mình cộng thêm cánh cửa cửa nặng nề.

Chân xinh xắn sắp bước qua cánh cửa kia, cánh tay của cô lại bị người khác bắt được.

Cô nghi hoặc quay đầu lại, gió thu mát mẻ giương lên mái tóc dài của cô, che khuất nửa khuôn mặt cô, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, người bắt được tay cô là ai.

Tại sao? Tại sao lại là anh?

“Em không thể đi.” Hàn Lạc Đình nắm chặt lòng bàn tay mềm mại không xương, mảnh khảnh giống như anh vừa dùng một chút lực cánh tay sẽ bị bẻ gãy.

Tại sao có thể? Làm sao có thể? Anh rõ ràng đã quên, người phụ nữ cùng mình triền miên thâu đêm là Đỗ Linh Lan.

Khoảng thời gian cô mang thai, và thời gian triền miên lần đó phù hợp như thế, mà sau đó cô cũng chua từng rời khỏi Long Môn, như vậy đứa bé trong bé trong bụng cô, cũng chỉ có thể mang thai trong lần triền miên đó.

Đứa bé trong bụng cô là của anh, anh chính là cha đứa bé. Mà cô nói cô yêu cha đứa bé, yêu đến ngay cả mạng sống cũng không cần.

Cho nên, anh muốn giết nghìn lần, vạn lần người đàn ông khốn kiếp kia, vốn chính là anh.

Một cỗ vui mừng trước nay chưa từng có, làm anh gần như muốn nổi điên rồi, vui sướng nổ tung ở trong ngực, ở trong ngực mãnh liệt sôi trào, anh gần như không ngăn được cảm xúc quyết liệt như vậy.

Đứa bé, đứa bé của bọn họ, anh sẽ lấy tất cả của anh, bao gồm tất cả tình yêu của anh, bao gồm tính mạng của anh, đi bảo vệ cô cùng đứa bé, anh sẽ cản gió vì cô và đứa bé, mang tất cả nguy hiểm cùng với đau lòng khổ sở, để cho bọn họ đầy đủ, không buồn không lo về điều kiện cuộc sống.

Nhưng cũng trong lúc đó anh lại cảm thấy tức giận, cảm thấy phẫn nộ, chỉ cần nghĩ đến cô mang thai con của anh nhưng lại lừa gạt anh, mà thiếu chút nữa anh lại thật sự để cho cô rời đi, anh không cách nào im lặng được rồi, bình tĩnh được rồi.

Biểu cảm trên mặt Hàn Lạc Đình rất phức tạp, làm cho Đỗ Linh Lan không phân biệt được rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì, là vui hay là giận? Không thể làm gì khác hơn là vặn vẹo cổ tay, muốn anh rút tay đang cầm va li trở về, “Tôi không hiểu. Hàn Thủ Lĩnh, tôi đã không thích hợp làm Ảnh Vệ…”

“Em không cảm thấy, em nợ tôi một lời giải thích sao? Linh Lan.” Môi mỏng khẽ đóng khẽ mở, chậm rãi làm lời nói của cô hoàn toàn đóng băng.

Anh biết rồi, cô luôn cố gắng hết sức che giấu mọi chuyện, anh biết rồi.

Một trận gió thu thổi qua, lần nữa giương lên mái tóc dài của cô, màu đen tơ lụa, quấn lên mặt anh.

Cái trí nhớ mơ hồ đó trong nháy mắt, rõ ràng hiện lên,một đêm kia, mái tóc dài này thỉnh thoảng lại quấn quanh trên người hai người, khi anh chôn sâu vào cô thì sợi tóc do khẽ động mà buộc chặt, thân thể dây dưa giống như không phải của anh, ma