
phòng khách ra, nhiệt tình một cách không bình thường, đưa cho Diệp Mộc một đôi dép đi trong nhà: "Cô Mộc Mộc đến rồi à? Cô mau vào nhà đi!"
Diệp Mộc thẫn thờ, rồi bị Cận Thụy kéo vào trong. Ti vi trong phòng
khách đang mở, Lê Cận Thần mặc bộ quần áo ở nhà màu nâu, thoải mái tựa
vào sofa đọc sách.
Dường như đó là cảnh một gia đình ba người hạnh phúc, yên ấm, chỉ đợi nữ chủ nhân dịu dàng nói một tiếng: "Ăn cơm nào!", và Diệp Mộc vô tình
bước vào một cách rất vô duyên.
"Mộc Mộc!" Lê Cận Thần nhìn thấy cô, kinh ngạc nói. Diệp Mộc đặt túi
hoa quả trong tay xuống, nhìn bốn phía xung quanh, miễn cưỡng mỉm cười:
"Em tiện đường rẽ qua, ghé vào thăm Thụy Thụy. Mọi người ăn cơm đi, em
về luôn đây."
Cô quay người định bước đi, liền bị Cận Thụy kéo lại. Cận Thụy mọi
khi đối với Diệp Mộc như công chúa đối với cô gái Lọ Lem, lúc này không
biết tại sao lại thân mật với cô như ruột thịt, "Chú!" Cận Thụy hét lên
như trách móc Lê Cận Thần. "Là cháu gọi cô Mộc Mộc đến ăn tối! Chú mau
giữ cô ấy lại đi!"
Lê Cận Thần lúc này như bừng tỉnh cơn mê, ánh mắt sắc lạnh nhìn về
phía Cận Thụy, nhìn cô bé cúi gằm mặt xuống không tự nhiên, anh bất lực
thở dài, bước tới, nhẹ nhàng vòng qua vai Diệp Mộc, thấp giọng nói: "Lên trên tầng với anh, để anh giải thích." Diệp Mộc không nói gì, nắm chặt
tay định kháng cự thì Lâm Kinh Vũ đứng bên kia phòng khách lên tiếng
gọi: "Ăn cơm thôi!"
Không khí bữa ăn vô cùng kỳ lạ.
Diệp Mộc hiển nhiên không nuốt nổi, Lê Cận Thần luôn khẽ nhíu mày
nhìn cô, định nói gì rồi lại thôi, suốt bữa cơm anh hầu như không đụng
đũa. Lâm Kinh Vũ mặt lạnh như tiền, không động đậy, như đếm từng hạt
cơm, hồi lâu mới nuốt được một miếng.
Cận Thụy ngược lại ăn rất ngon lành, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Diệp Mộc, nói vài ba câu thân thiết, rồi nhìn Lâm Kinh Vũ ngồi đối diện như đang trêu ngươi. Vẻ mặt vui vẻ, hoan hỉ ấy Diệp Mộc rất quen... Mỗi lần cô khiến cho Diễm mama tức tối hét lên, rồi trốn vào trong phòng
tắm, khuôn mặt của cô trong chiếc gương trên tường cũng có vẻ rất "gợi
đòn" như gương mặt Cận Thụy lúc này.
Khó khăn lắm mới chờ được đến hết bữa ăn, Diệp Mộc đứng dậy cáo từ.
Trước khi Lê Cận Thần kịp nói gì đó, Cận Thụy đã lên tiếng níu kéo: "Cô
Mộc Mộc, cô ở lại đi, ngủ cùng với cháu nhé!" Lâm Kinh Vũ nghe thấy vậy, sắc mặt rõ ràng trở nên khó coi. Diệp Mộc lắc lắc đầu, khẽ nói một câu: "Cô về đây!", rồi bước đi chẳng buồn quay đầu lại.
Ra khỏi cửa không xa, Diệp Mộc băng qua một khu vườn trồng đủ các
loại hoa, trong lòng toàn là những chiếc lá cô đơn rơi xuống. "Mộc Mộc!" Giọng nói mệt mỏi của Lê Cận Thần càng lúc càng gần, Diệp Mộc vẫn bước
đều đều.
"Diệp Mộc!" Cuối cùng Lê Cận Thần cũng đuổi kịp cô, có lẽ bởi rất ít
khi phải vội vã giải thích với ai như thế này, anh có chút ngập ngừng,
bối rối. "Em định đi đâu?"
Diệp Mộc đáp rất lạnh lùng: "Về nhà."
Lê Cận Thần xoay hẳn người cô lại, hai tay bấu vào bờ vai cô. Do anh
khá mạnh tay, Diệp Mộc bị đau, cau mày lại, anh từ từ buông ra, rồi lại
túm chặt lấy.
"Vì anh phải ra sân bay đón Kinh Vũ nên đành hẹn với em và Trần Hiểu
Vân dịp khác. Lúc đó anh không nói gì với em vì... sợ em hiểu lầm anh và Kinh Vũ có gì đó. Chẳng ngờ vẫn bị em bắt gặp." Lê Cận Thần nghiêng
người, cúi đầu nhìn vào ánh mắt trốn tránh của Diệp Mộc: "Mộc Mộc, em
giận anh sao?"
Diệp Mộc không muốn anh nghĩ rằng cô đang ghen, nhưng quả thật không
có cách nào nói ra được, cô cắn chặt răng hỏi thẳng: "Bố mẹ ruột của Cận Thụy là ai?" Lê Cận Thần đã có lần chủ động nói với cô, Cận Thụy là đứa trẻ anh nhận về nuôi, các mối quan hệ trong gia tộc họ Lê rất phức tạp, để tránh liên quan đến việc phân chia tài sản, Cận Thụy mang họ mẹ của
Lê Cận Thần. Nhưng Lê Cận Thần hãy còn trẻ, chưa từng kết hôn, tại sao
lại nhận nuôi một đứa trẻ? Chính anh cũng đã nói quan hệ trong nhà họ Lê rất phức tạp, tại sao vẫn muốn để một đứa bé rất dễ làm nổ ra cuộc
chiến tranh giành tài sản bên mình? Lâm Kinh Vũ thì sao? Cô ta là ai? Có quan hệ gì với Cận Thụy và Lê Cận Thần?
Diệp Mộc tức giận khi phát hiện ra rằng, cô đã bước vào cái vòng xoáy hào môn thế gia mà ngày trước cô vô cùng căm ghét.
Lê Cận Thần mím môi, giọng nói quyết đoán: "Xin lỗi em, Mộc Mộc, anh không thể nói."
"Ok, vậy anh nói cho em, giữa anh và Lâm Kinh Vũ có quan hệ gì?" Diệp Mộc hỏi dồn.
Sắc mặt Lê Cận Thần vẫn điềm nhiên: "Không có bất cứ mối quan hệ nam nữ ngọt ngào nào."
"Thế tại sao cô ấy lại xuất hiện ở nhà anh như một nữ chủ nhân...
trong tình huống anh từ chối gặp người bạn thân nhất của em, rồi nói dối em rằng anh có một cuộc hẹn khác?" Diệp Mộc hỏi.
Lê Cận Thần im lặng, từ chối trả lời.
Diệp Mộc cười khẩy: "Được lắm, anh không muốn nói đúng không? Em cũng không muốn nghe nữa." Nói xong cô lùi lại một bước. "Tạm biệt!" Bàn tay định đưa về phía cô của Lê Cận Thần nắm hờ, rồi buông xuống. Đôi môi
mỏng mím chặt, anh cúi đầu cương quyết. Diệp Mộc trừng mắt nhìn anh,
quay người bước đi.
Hai ngày sau có rất nhiều việc cần phải lo, Cylin tới studio chụp ảnh, xác định kiểu trang điểm, thử ống