
Dương Cảnh nói cô ấy nhạy
cảm, phải là quá… Ôn hòa, Triêu Huy không chỉ nhạy cảm, mà nhạy cảm
đến mạnh mẽ, chỉ cần là người làm tổn thương cô ấy, tất cả đều sẽ
bị tống vào lãnh cung, vĩnh viễn cũng không thể thoát ra. Mặc dù
trong thời gian này, dưới sự cố ý của anh, Triêu Huy có
vẻ như rất thân thiết với anh, nhưng thật ra là không phải, thỉnh thoảng
anh vẫn có thể cảm giác được sự ngăn cách với cô. Lấy thí dụ, hôm nay nếu là
anh trả tiền cơm, vậy cô sẽ dùng những cách khác để trả tiền lại cho anh, như
bữa sáng đầu tiên bọn họ quen nhau kia… Có lẽ chính cô cũng
không ý thức được, cô vẫn xem mối quan hệ của bọn họ như lúc ban đầu,
không có bất kỳ tiến triển gì.
Ngay cả cơ hội cũng không
có, anh làm sao mà làm tổn thương cô? Rõ ràng, cho dù gặp được người âm
hiểm như anh hai của cô, anh cũng có thể gặp chiêu tiếp chiêu, nhưng
còn cô, hết lần này đến lần khác đều lẩn tránh trong tháp, làm cho người
yêu không được mà hận cũng không xong.
Em có Kim Chung
Tráo, chẳng phải tôi có Thiết Đầu Công sao? Chu Vệ ấm ức nghĩ, lấy điện
thoại ra nhấn vào dãy số thường xuyên gọi nhất.
Điện thoại vừa được nối,
anh còn chưa kịp mở miệng, giọng Triêu Huy có chút bối rối
đã truyền đến: “Anh, anh ở đâu vậy?”
“Trên đường trở
về phòng kí túc.” Trong lòng Chu vệ lo lắng nhưng vẫn cố giữ
giọng bình tĩnh để trả lời.
“Vậy, vậy anh có
thể đến đây một chút không? Em ở xxxxxx.”
Giọng nói của cô đầy
bối rối, dồn dập làm cho Chu Vệ chú ý, vòng sang một
ngã rẽ, nhanh chóng tìm đến nơi cô đang đứng, kết quả lại thật buồn
cười.
Thì ra cô bé họ Trần
này vừa tự học xong, muốn đi ăn cơm, không ngờ vừa đi xuống lầu lập tức bị một
chú cún đáng yêu ngăn cản đường đi.
Nhìn bộ dạng trông
mòn con mắt của cô, Chu Vệ đột nhiên thấy thỏa mãn với cảm giác
được cô cần này, nhưng đối với sự sợ hãi của cô, anh thật sự không cách
nào khen tặng được, chẳng phải chỉ là một chú cún nhỏ hay sao? Có cần sợ đến
nỗi run rẩy không dám đi vậy không?
Nhìn sắc mặt cô thay
đổi, anh đi đến gần, giả vờ như không biết có chuyện gì hỏi: “Sao vậy?”
“Chó …” Trần
Triêu Huy nhanh chóng níu lấy vạt áo của anh, tay kia chỉ vào con cún đang
nhe răng trợn mắt với cô.
Chu Vệ nhìn theo hướng cô
chỉ, nói: “Thấy rồi, thật đáng yêu.”
Trần Triêu Huy không
ngờ anh sẽ nói vậy, sửng sốt: “Đáng yêu?! Anh không thấy bộ dạng kích động
như muốn cắn người của nó à?”
“Không thấy.” Chu
vệ nhịn cười, giả vờ bình tĩnh, trời mới biết, bình thường tuyệt
không bao giờ nghe được tiếng nói the thé như thế này của cô.
Trần Triêu Huy nóng nảy:
“Nếu vậy, chẳng lẽ anh muốn lại đó chơi với nó, sau đó đưa nó về nhà luôn …?”
“Hoàn toàn không muốn.”
Chu Vệ thầm cười trộm trong lòng một tiếng.
Trần Triêu Huy há hốc
mồm, không biết nên nói gì, cô thật sự sợ hãi mà…
Nguy rồi, cô sắp
khóc! Chu Vệ ý thức được mình đùa hơi quá, nhanh chóng vỗ đầu cô:
“Anh nói giỡn thôi, em đừng khóc!”
“Em không
khóc!”
Cô không có khóc, chỉ
suýt nữa là muốn khóc thôi!
Chu Vệ không vạch trần
cô, rất tự nhiên đặt tay lên vai cô nói: “Chúng ta đi thôi.” Cảm giác như vậy
thật là… thư thái, trách sao nhiều người thích ôm bạn gái như vậy, thì ra
ôm một người vào ngực lại có cảm giác phong phú như thế.
“Em sợ!” Lòng
bàn chân của Trần Triêu Huy như mọc rễ vậy, không muốn đi về phía trước nửa
phần, cô căn bản không rảnh bận tâm đến tư thế của bọn họ mờ ám như thế nào.
Aizz, đừng trách anh quá
phóng đãng, Chu Vệ cúi đầu, dễ dàng ôm lấy Triêu Huy. (Sa:
Ahhh anh chị ôm nhau ôm nhau kìa)
“… Sư huynh?” Trần
Triêu Huy bị hành động bất thình lình này làm cho ngẩn ra, hoàn toàn không
chú ý đến mình đang “di động”.
Chu Vệ rạng rỡ cười
một tiếng: “Như vậy thì có hiệu suất hơn.”
Trần Triêu Huy:
“… Có thể đặt em xuống được rồi.” Đã đi rất xa, rất
nhiều người nhìn…
Chu Vệ hoàn toàn bỏ
mặc đề nghị của cô, tiếp tục ôm cô, mặt không đỏ thở không gấp nói: “Em không
có nặng.”
Trần Triêu Huy yên
lặng, cái này có liên quan đến nặng hay không sao?
“Anh không cảm thấy …
Chúng ta như vậy rất kỳ cục sao?”
Chu Vệ nhìn đảo qua các
bạn học đang xem bọn họ như quái vật, đặt Trần Triêu Huy xuống, trịnh
trọng nói: “Anh là đàn ông, ôm cô gái của mình thì có gì để nhìn?”
Trần Triêu Huy hoàn
toàn bị những lời này đánh tan tác…
Khụ, anh đang nói
gì vậy …
“… Sư, sư huynh?” Đầu óc
Trần Triêu Huy hoàn toàn trống rỗng, không khỏi lắp bắp.
“Sắp 12 giờ rồi, mau đi
ăn cơm đi.” Chu Vệ lập tức chuyển đề tài, giống như ban nãy anh chỉ vừa
mới nói “trời hôm nay đẹp quá” vậy.
“Anh … Vừa rồi là tỏ tình
sao?” Trần Triêu Huy mặc dù cảm thấy khó tin, nhưng mọi việc làm cho cô không
cách nào mà giả vờ như chưa từng nghe được, đành phải mặt dày lên tiếng
hỏi.
Chu vệ buông mắt
nhìn cô, nói: “Ai bảo anh thổ lộ? Anh sẽ không bao giờ thổ lộ trước
ai.” Tỏ tình, tức là nói lên tình cảm của mình với đối phương, đợi chờ câu trả
lời chắc chắn từ đối phương, quyền quyết định chính là ở đối phương, chuyện như
vậy anh chắc chắn không bao giờ làm. Khó lắm anh mới thấy hứng thú với một cô