
Dạ tiệc Nguyên đán
rốt cuộc cũng đến. Tĩnh Tĩnh là mỹ nữ khó gặp của khoa Tin, MC dĩ nhiên không
thể thiếu cô, gương mặt diễm lệ, tính cách hào phóng, giọng nói dễ nghe, Khoa
Tin khó mà có được một đại mỹ nữ như thế, không khỏi làm cho các nam sinh dương
dương đắc ý, hết lòng khen ngợi cô trước các bạn học ngoại khoa.
Tiết mục đầu tiên là tiết
mục nhảy của Lan Linh, một đám mỹ nữ đứng trên bục, ăn mặc quyến rũ không ngừng
múa may, làm cho đông đảo nam sinh bên dưới khát khao đã lâu, cảm xúc như bùng
phát đến cực điểm. Âm nhạc tuyệt hảo, kỹ thuật nhảy nóng hừng hực, lại thêm một
cô bồi bàn bên dưới pha chế rượu, linh hồn nhỏ bé của tất cả nam sinh đều bị
câu dẫn, hiệu quả cực kỳ vang động.
Những nam sinh ngoại khoa
bên dưới lại khó chịu, bình thường nghe nói anh em bên khoa Tin đều là hòa
thượng, ba năm cũng không tìm được một cô gái xinh đẹp, thì ra là sợ nam sinh
ngoại khoa đoạt mỹ nữ với bọn họ, đúng là quá hèn hạ, quá hèn hạ.
Những tiết mục sau, người
xem không còn hưng phấn như trước, điều này làm cho Lan Linh cảm thấy rất vui,
muốn một tiết mục được nhiều người tán thưởng, vậy tuyệt đối phải đánh chiến
thuật mỹ nữ, không có điều nào hấp dẫn hơn điều này, cô không che giấu đắc ý,
nhìn sang Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh chỉ liếc
nhìn cô một cái, sau đó mỉm cười, đi lên bục, tuyên bố tiết mục tiếp theo: “…
Tiếp theo, ‘Ban nhạc Đông Tây’ xin phép mang đến một tiết mục, giúp mọi người
hưng phấn trở lại …”
Ban nhạc Đông Tây?
Là tên gọi tắt của Đông
Yến, Tiểu Khê…
Tay trống [ngoại
khoa'> cùng người chơi piano [cũng là là ngoại khoa'> đều chuẩn bị xong, Đông Yến
— chơi Bass, Tiểu Khê — chơi ghita cũng ra sân, hai người cũng thay đổi đồ,
trang phục chán chường theo kiểu England.
Mọi người nín hơi,
tiếng cổ động thỉnh thoảng lại phát ra, giọng nữ trung tính của Đông Yến bắt
đầu lên nhẹ, làm cho mọi người khó mà hít thở được. Tiết tấu từ chậm chuyển dần
sang nhanh, tiếng nói của Đông Yến cũng ngày càng dồn dập, sau một màn trượt
băng nghệ thuật, âm thanh trong trẻo của Tiểu Khê đột nhiên xuất hiện, biến
thành giọng nữ hai trong bài hát – hoặc nói là song ca nam nữ thì hợp hơn. Hai
người cùng nhau phối hợp, một người trầm thấp như bị đè nén, một người nhẹ
nhàng khoan khoái, kỹ thuật xử lý ca khúc rất khá, hai người đồng loạt cùng hát
lên tiếng lòng, hấp dẫn người xem cũng bị cuốn vào từng nốt nhạc, cùng đắm chìm
trong tiếng ca cảm động. Càng đặc sắc hơn là màn trình diễn ghita của Tiểu Khê,
thật sự làm cho người ta phải tặc lưỡi hít hà, động tác gọn gàng linh hoạt,
khiến cho người ta khó mà tin được con người đang rơi vào âm nhạc trên sân khấu
kia lại là con người bình thường nhiều chuyện không ai sánh nổi kia.
”Cảm ơn mọi người
đã yêu thích tiết mục của chúng tôi, mặc dù chúng tôi chỉ có hai tuần lễ ngắn
ngủi để chuẩn bị, nhưng có thể mang đến niềm vui cho mọi người, chúng tôi đã
cảm thấy thỏa mãn rồi. Cảm ơn ba, mẹ của chúng tôi, đồng thời, cũng muốn cảm ơn
Tĩnh Tĩnh mỹ nữ, không nhờ cô ấy, ban nhạc của chúng tôi cũng không được ra
đời, cảm ơn ~~ cảm ơn đại học A ~~ cảm ơn TVB ~~” Tiểu Khê không quên chêm thêm
phần cuối, làm cho mọi người một trận cười vui vẻ.
Khi MC nhắc nhở tiết mục
của Tô Tĩnh sắp bắt đầu, chúng nam tử hán phía dưới đã không kìm được xúc động
trong lòng, màn biểu diễn vừa rồi đã đủ trêu chọc lòng người rồi, không biết
tiết mục lần này sẽ tao nhã bậc nào.
Vũ khúc Ấn Độ du dương từ
từ vang lên, sương khói xuất hiện trên bục, một bóng hình màu vàng nhạt bước ra
từ làn sương, đi tới trước mặt người xem. Đó là Tô Tĩnh, một thiếu nữ Ấn Độ mắt
ngọc mày ngài, thanh thuần động lòng người, cô chỉ nhảy múa trên sân khấu, dịu
dàng mà không mất đi sự cao quý, làm cho mọi người cơ hồ là quên đi hít thở,
trong đầu chỉ còn lại dáng vẻ thướt tha mềm mại của cô.
Ánh đèn dần tối đi,
âm nhạc tăng nhanh, một bóng hình vàng nhạt khác cũng bắt đầu bước ra, đó là
một thiếu nữ càng nhìn càng đẹp, vô cùng thanh linh. Cô nhẹ nhàng múa, vòng
quanh Tô Tĩnh, lộ vẻ vui sướng và ưu thương của thanh xuân trước mặt mọi
người.
Sau đó, hai thiếu nữ cùng
múa, khi Tô Tĩnh đứng đằng sau, đẩy mạnh bạn nhảy về phía trước, làm cho cô
suýt nữa té bổ nhào, ánh mắt của mọi người suýt nữa thì rớt ra. Lúc hai
người cùng đứng lên, động tác uyển chuyển còn hơn cả dòng nước, khiến cho lòng
người thắt lại.
Khi Tô Tĩnh bị bạn nhảy
đẩy ra, sau đó canh đúng lúc kéo về, hô hấp của mọi người cũng ngưng lại.
Tiết mục của hai cô vừa
kết thúc, tất cả mọi người đều phát hiện, hồn của mình đều đã đánh mất rồi.
Năm giây sau, tiếng vỗ
tay cuối cùng cũng vang lên, Tô Tĩnh thản nhiên cười, lần nữa chiếm được sự
hoan hô nồng nhiệt.
Nếu như nói “Ban
nhạc Đông Tây” chỉ làm cho gương mặt Lan Linh méo mó đi một chút, thì vũ điệu
dân tộc của Ấn Độ đã làm cho gương mặt của cô ả hoàn toàn méo mó, “Người đó là
ai?” Cô ả nghiến răng nghiến lợi hỏi người bên cạnh.
“Hả… Để tôi nhìn xem, thì
ra là Trần Triêu Huy… Kỳ lạ, cô ta xinh đẹp vậy sao?” Tự lẩm bẩm.
“Chẳng trách, thì ra là
con hồ l