
gái, làm sao có thể chấp nhận bị từ chối chứ? Lời nói vừa rồi không phải là tỏ
tình, mà là tuyên bố, tuyên bố Chu Vệ chính thức phát động công kích với
tòa thành mang tên Trần Triêu Huy.
“A …” Triêu
Huy nhìn vẻ mặt chăm chú nghiêm túc khác ngày thường của anh, trong lòng
vừa thoải mái, vừa cảm thấy mất mát kỳ lạ. Nếu anh đã nói không phải, vậy
cô cũng sẽ tin lời anh, không lo lắng về những chuyện tình ái vừa làm người ta
vui vừa làm người ta lo sợ này nữa.
Tình yêu, luôn là
thứ phiền toái, tốt nhất là không nên đụng vào thì hơn.
Phàm việc gì có kế hoạch
trước cũng tốt hơn là không có.
Chu Vệ cảm giác, mình
theo đuổi bạn gái cũng cần có một kế hoạch có hiệu quả thật tốt, vì thế, anh cố
ý dùng mấy ngày rảnh rỗi để tiếp thu ý kiến quần chúng, học hỏi kinh nghiệm của
người khác, nhanh chóng triển khai kế hoạch tác chiến tránh để đêm dài lắm
mộng.
Sau khi Cổ Càng xem qua,
ra vẻ hiểu biết, vỗ vỗ vai Triết Minh nói: “Minh Tử, chúng ta nên vui mừng vì
ban đầu chỉnh chúng ta, cậu ấy chả có kế hoạch gì cả…”
Cái gì mà theo đuổi đại
kế chứ, phải gọi là “kế hoạch tổng tiến công chiếm đóng Trần Triêu Huy” mới
đúng. Trước kế hoạch này, chướng ngại nào cũng vượt qua được, đừng nói là một
Trần Triêu Huy, tám chín Triêu Huy cũng dễ như trở bàn tay.
Trong phòng kí túc nữ ở
đại học A, Trần Triêu Huy đang lên mạng chẳng hiểu sao bỗng rùng mình một cái.
Việc nghiên cứu sinh của
Chu Vệ đã sắp chuẩn bị xong, anh chỉ cần chờ ngày nộp luận văn nữa là có thể
tốt nghiệp một cách thuận lợi. Lúc này chính là thời khắc thiên đường trong
trường đại học, người bình thường thì đi du lịch, đi làm kiếm tiền, còn Chu Vệ
ngược lại càng bận rộn hơn so với lúc trước, anh càng thêm vùi đầu vào công
việc của luật sư thực tập, mỗi ngày đi sớm về trễ, ở trong trường rất ít khi
nhìn thấy bóng dáng của anh.
Thiếu Chu Vệ quản thúc,
Trần Triêu Huy cảm thấy có chút cô đơn, nhưng cô cũng không cô đơn được lâu,
bởi vì hết một năm là đến Nguyên đán, lại là dạ tiệc Nguyên đán.
Ở đại học A, dạ tiệc
Nguyên Đán có hai hàm nghĩa: đón năm mới và đón sinh viên mới. Theo lý thuyết,
mấy cái chuyện biểu diễn văn nghệ này có đánh đến tám đời Triêu Huy cũng không
liên quan, nhưng những chuyện ngoài ý muốn cứ như vậy mà xảy ra.
Tĩnh Tĩnh là tổ trưởng tổ
văn nghệ của bên IT, chuyện dạ tiệc vốn là trách nhiệm của cô ấy, nhưng tổ
trưởng tiền nhiệm, tức đàn chị Lan Linh rất không ưa Tĩnh Tĩnh, cô ta xin giáo
sư Hướng cho mình được tổ chức ngày lễ này, ám chỉ muốn so cao thấp cùng Tĩnh
Tĩnh. Lúc đầu, Tĩnh Tĩnh cũng không quan tâm lắm, nhưng đợi đến lúc sơ kết tiết
mục, vấn đề nan giải lập tức xảy ra. Những người có kinh nghiệm nhất đều không
muốn lên bục biểu diễn cho Tĩnh Tĩnh, hoặc là vì không thân thiết lắm nên căn
bản không muốn hợp tác.
Không thể nhận thua, Tĩnh
Tĩnh đành phải nhờ đến ba nguời bạn cùng phòng. Trải qua một loạt áp bức, phản
kháng, lại áp bức, lại phản kháng, kết quả cuối cùng, Đông Yến và Tiểu Khê song
ca một ca khúc, còn Tĩnh Tĩnh và Triêu Huy sẽ múa.
Tĩnh Tĩnh chọn tiết mục
múa, vì Lan Linh cũng biểu diễn tiết mục múa, vì vậy cô muốn phải ở cùng một
hạng mục chiến thắng đối thủ. Từ nhỏ đã tích lũy nhiều kinh nghiệm biểu diễn,
Tĩnh Tĩnh rất tự tin, song sự tự tin này lại làm cho Triêu Huy lần đầu biểu
diễn cảm thấy vô cùng áp lực. Tĩnh Tĩnh không lo lắng chút nào, chả hiểu cô ấy
lấy lòng tin từ nơi nào ra nữa.
Cho nên, khi thời gian
đến dạ tiệc chỉ còn hai tuần lễ, Triêu Huy dưới sự chỉ dạy ân cần của Tĩnh
Tĩnh, bắt đầu tự mình mở cánh cửa vũ đạo.
“Người đẹp, tiết mục giữa
cậu và Tiểu Huy tiến triển thế nào rồi?” Vất vả lắm mới trở về phòng ngủ được,
Tiểu Khê hỏi.
Tĩnh Tĩnh sửng sốt, giống
như đang nghĩ đến điều gì đó, sau đó mới nói: “Bên mình thì đã sớm OK rồi, về
phần Tiểu Huy, bên cậu ấy còn tương đối phiền toái, giờ vẫn phải cố gắng.”
Nhưng dường như nhớ ra điều gì đó, cô cười, “Nhưng Tiểu Huy là một cô bé ngoan,
sẽ nhanh chóng học được thôi.”
Tiểu Khê kinh ngạc, nụ
cười kia có ý gì? Sao lại cảm thấy nó vô cùng âm hiểm a?
“Cậu và Đông Yến
thế nào rồi? Mình hy vọng ở hai cậu nhiều lắm đấy.”
Tiểu Khê ra hiệu OK
với Tĩnh Tĩnh, nói: “Tuyệt đối làm cho mọi người bất ngờ, mình cũng không ngờ
mình và Đông Yến song ca lại tốt như vậy.”
Tĩnh Tĩnh cũng cười:
“Mình và Tiểu Huy cũng sẽ cho mọi người một bất ngờ lớn.”
Chờ đến tiết mục
cuối cùng của buổi dạ tiệc, Lan Linh cười, tâm tư của cô quả nhiên không uổng
phí, Tô Tĩnh hiện giờ như đã hết chiêu đối phó, chỉ còn cách nhờ bạn cùng phòng
để giữ thể diện. Hừ, những người không có kinh nghiệm, không có diện mạo thì sẽ
làm nên trò trống gì? Một con cá nhỏ cũng muốn kêu gió gọi mưa sao? Cho dù Tô
Tĩnh lợi hại đến thế nào đi nữa, nhiều lắm cũng chỉ dựa vào cái mặt để được gọi
là mỹ nữ, nói đến năng lực, có thể là đối thủ của Lan Linh cô sao? Ngay cả khi
diễn tập cũng không tham gia, có thể thấy bọn họ cũng chả tha thiết gì lắm, cô
sẽ chờ xem bọn họ biểu diễn thế nào. [Tia: à cứ chờ đi nhé, để rồi xem hô hô
hô'>