
h trai biết nếu
anh sớm tìm được đối tượng tốt như thế thì trong lòng em sẽ cảm thấy không
thoải mái, cho nên mới không nói với em.”
Hừ, đúng là tâm
trạng của tôi vẫn chưa cân băng trở lại! Tôi ghen tỵ với Chu Nhất Minh, tôi
ghen tỵ, tôi ghen tỵ, tôi ghen tỵ…
Tuần mới bắt đầu.
Đào Đào đến lớp
lại khóc như mổ lợn. Nói chung bọn trẻ ở lớp mẫu giáo bé khi mới vào trường đều
không tránh khỏi khóc lóc, nhưng cũng chỉ khoảng một tuần là thôi, đằng này
thằng bé Đào Đào không thế, nửa tháng rồi mà vẫn cứ khóc, hiếm thấy đứa trẻ nào
khóc ghê thế! Tính nết nó cũng xấu, hễ không thích là ném đồ đạc hoặc nhổ nước
bọt vào mặt người khác, còn hay đánh các bạn nữa, đánh đến mức chúng phải đi
mách cô giáo: “Cô giáo, Đào Đào đánh con.”
Ngày nào cũng có
bạn đến mách bị Đào Đào đánh. Vì vậy tôi đã gặp riêng Sở Vân Khiết trao đổi,
kiến nghị gia đình phối hợp với nhà trường giáo dục cháu, sau này không nên
nuông chiều quá.
Sở Vân Khiết
miệng nói tác hợp nhưng tính nết Đào Đào vẫn không thay đổi, khi có mẹ ở lớp,
biểu hiện của nó càng tệ hơn. Giống như lúc này, tôi vừa cuối xuống chào nó, nó
liền trả lời tôi bằng một bãi nước bọt, tôi thật muốn lôi nó lại, tụt quần,
phết vài cái vào mông cho nó chừa.
“Đào Đào, sao con
lại làm như thế? Mau xin lỗi cô giáo Yên đi!”<>
Những lời trách
mắng của Sở Vân Khiết chẳng có tác dụng gì, Đào Đào không nghe lời, cứ như mẹ
nó đang nói chơi vậy, một mực gào khóc: “Con không đi mẫu giáo, con không đi
mẫu giáo!”
Với đứa trẻ hư
đốn thế này, tôi không khỏi chau mày nhưng nhanh chóng làm như không có chuyện
gì. “Không sao, trẻ con mà, cứ từ từ dạy bảo.”
Hôm đó, sau khi
Sở Vân Khiết đi khỏi, Đào Đào khóc lâu hơn mọi ngày, nằng nặc đòi về nhà, không
chịu vào lớp. Đối với những đứa trẻ như thế, cô giáo Đồng trưởng ban áp dụng
những biện pháp xử lý riêng, bảo tôi bế thằng bé đi dỗ dành, để tránh những đứa
trẻ khác cũng khóc theo.
Cô giáo Đồng cũng
không thích Đào Đào. Tuy nhiên trẻ con bây giờ đứa nào đứa nấy không phải là
tiểu hoàng tử thì cũng là tiểu công chúa, được nuông chiều nên dễ có những thói
quen xấu, nhưng cái thói xấu chuyên nhổ nước bọt của Đào Đào thì khiến ai cũng
chán ngán. Nhiệm vụ của giáo viên là không được lạnh nhạt với bất kỳ đứa trẻ
nào, nhưng đối với một người không thích trẻ con lắm như tôi, khó tránh khỏi ít
quan tâm đến chúng. Bây giờ cô giáo Đồng giao nhiệm vụ khó khăn này cho tôi,
tôi không thể từ chối, đành ngậm ngùi bế thằng bé ra ngoài.
Đào Đào cứ khóc
mãi, dỗ thế nào cũng không nín. Cuối cùng, tôi dứt khoát xử lý theo kiểu máu
lạnh với nó, bế nó vào phòng sinh hoạt chung, cho nó khóc lóc, gào thét thoải
mái. Tên nhóc này khóc tài thật, kêu gào suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng
mệt quá cũng phải nín, khi đó tôi mới bế nó trở lại lớp và cho nó ăn. Cả ngày
hôm đó nó có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều.
Năm giờ chiều,
các bậc phụ huynh lần lượt đến đón con. Còn mỗi Đào Đào vẫn chưa thấy ai đến
đón, gọi cho mẹ Đào Đào nhưng điện thoại không liên lạc được.
Cô giáo Đồng và
các cô giáo khác đã về hết, bảo tôi ở lại trông Đào Đào đến sáu giờ. Nếu sau
sáu giờ vẫn không có người đến đón, tôi sẽ giao nó cho bác Từ bảo vệ, để bác ấy
xử lý, tôi không thể đợi mãi được.
Sáu giờ kém năm,
cuối cùng cũng có người đến đón Đào Đào. Một thanh niên cao to đẩy cửa bước
vào, Đào Đào đang nước mắt ngắn nước ngắn dài, vừa nhìn thấy anh ta liền bổ
nhào đến gọi: “Cậu… cậu.”
Tôi ngay lập tức
nhận ra Sở Vân Phi. Tuy nhiều năm không gặp, dáng vẻ cậu ta đã thay dổi nhưng
những nét đẹp thời niên thiếu vẫn còn. Cậu ta vẫn đẹp trai như con lai, mắt
sâu, mũi thẳng, cằm lún phún râu gợi lên vẻ quyến rũ của một chàng trai trưởng
thành.
Tôi vừa bất ngờ
vừa ngạc nhiên, mừng rỡ tiến lên chào hỏi: “Hi! Sở Vân Phi, lâu quá rồi không
gặp.”
Cậu ta nhìn tôi
vẻ kinh ngạc. “Cậu là Yên Phiên Phi? Từ lâu đã nghe chị mình nói cậu làm ở đây.
Nhưng đúng là nếu không nói, chắc mình cũng không nhận ra. Giờ cậu khác trước
rồi, mình còn nhớ ngày xưa cậu rất béo.”
“Ngày xưa là
chuyện của bảy, tám năm về trước rồi! Mình đã gầy đi từ trước khi vào đại
học.” Gần đây lại thêm hiệu quả nhanh chóng của “phương thuốc giảm béo thất
tình” nữa, khác xa với Bé bự năm nào.
Bạn học cũ lâu
ngày mới gặp, Sở Vân Phi tỏ ra rất nhiệt tình. Cậu ta lái xe đến, nói xin lỗi
vì đã làm trễ giờ của tôi, khăng khăng đòi đưa tôi về.
“Chị gái mình có
việc đột xuất ở công ty nên phải ở lại làm nốt, anh rể thì đang có cuộc họp
trên thành phố, buổi trưa chị mình đã gọi điện dặn chiều đón Đào Đào, kết quả
là mình bận quá nên quên mất. Để cậu phải đợi lâu, thật ngại quá. Cho nên, đừng
khách khí, lên xe đi, mình chở cậu về.”
Thực ra tôi hoàn
toàn có thể từ chối, tự đi xe về nhà, nhưng có một anh chàng đẹp trai tự nguyện
đưa về, tôi rất vui được cùng cậu ta đi một đoạn. Tôi để con ngựa sắt yêu quí
của mình ở bãi giữ xe trong trường rồi lên xe cậu ta. Trên đường đi, chúng tôi
đã cùng nhau ôn lại bao nhiêu chuyện thời trung học, chuyện trò rất vui vẻ.
Trước khi xuống xe, Sở Vân Phi còn