
nài nỉ xin số
điện thoại của tôi, nói có thời gian mời tôi cùng đi ăn.
“Sở Vân Phi, Sở
Vân Phi nào?”
Nằm trên giường
buôn chuyện với Điền Tịnh qua điện thoại, tôi nhắc đến chuyện hôm nay gặp Sở
Vân Phi ở trường mầm non. Cô ấy nghe thấy thì hơi sửng sốt, sau định thần lại
liền hỏi: “Là anh chàng lớp trưởng lớp mình, đẹp trai như con lai gây sốc toàn
trường hả?”
“Đúng, là cậu
ta.”
“Cậu nhắc đên cậu
ta mình mới nhớ, tháng trước mình đã gặp Trần Lâm ở trên tỉnh.”
Trần Lâm là một
trong hai cô gái năm ấy có thai với Sở Vân Phi, người còn lại tên là Trâu Hiếu
Lợi. Sau vụ scandal nổi tiếng toàn trường năm ấy, hai cô gái không hẹn mà cùng
nhau chuyển trường. Xảy ra chuyện như thế, ai còn mặt mũi nào ở lại trường
học nữa! Sau đó, chúng tôi không còn tin tức gì của họ nữa.
Hôm đó, Điền Tịnh
vô tình gặp Trần Lâm trên tỉnh, cô ta giờ đã là mẹ của một bé gái một tuổi,
đang bế con và đi cùng chồng. Gặp lại bạn cũ nơi đất khách, Điền Tịnh nhiệt
tình chào hỏi nhưng cô ta chỉ vội vội vàng vàng nói vài câu rồi kiếm cớ đi
luôn.
“Có lẽ cô ta sợ
mình nhắc lại chuyện xảy ra ngày xưa trước mặt chồng, sao mình lại không nhận
ra chứ!”
“Thế cũng là bình
thường! Bất luận cậu có nói hay không, đứng trước mặt một người biết rõ tình
hình thì cô ta tỏ ra không tự nhiên, muốn nhanh chóng rời đi là phải. À đúng
rồi, có tin tức gì của Trâu Hiếu Lợi không?”
“Nghe nói cô ta
sống ở Chu Hải, đã kết hôn hai lần và sinh được một trai, một gái.”
Tôi thở dài. “Sao
thế nhỉ? Người ta kết hôn hết lần này đến lần khác, còn mình thì mãi vẫn chưa
được kết hôn.”
Điền Tịnh an ủi:
“Mình cũng đã kết hôn đâu! Còn có mình đồng hành cùng cậu mà.”
“Cậu làm sao
giống mình được, ít nhất cậu còn có bạn trai bên cạnh. Mà cậu và Đỗ Uy định khi
nào tính chuyện vậy? Không phải đợi anh ấy học xong tiến sĩ đấy chứ?”
“Mình không vội,
cậu vội cái gì? Hay là nhiều tiền quá không có chỗ để, muốn nhanh chóng làm
phong bì mừng mình? Phiên Phi, vì tình cảm bọn mình bấy lâu, khi nào mình cưới,
cậu phải mừng mình ít nhất hai nghìn tệ đấy.”
Tôi cười hãi hùng:
“Cậu đúng là sư tử miệng to! Vì thương cho túi tiền của mình nên mình nghĩ, hay
là chuyệc của cậu và Đỗ Uy từ từ hãy bàn, đợi mình kiếm được anh chàng nào đó
rồi chúng ta cùng tổ chức đám cưới, như vậy tiền mừng của bọn mình sẽ coi như
hòa, không phải mất tiền. Haha!”
“Có thể xem xét,
nhưng đừng để mình đợi đến khi hoa tàn đấy nhé! À đúng rồi, chẳng phải lần
trước Chu Nhất Minh nói ở ban anh ta có người mới đến sao? Nếu có người nào phù
hợp, chắc chắn anh ta sẽ giới thiệu cho cậu. Thế nào, có động tĩnh gì chưa?”
Tối hôm đó tôi tỵ
nạnh anh ta may mắn hơn tôi, Nhậm Giai vừa đi khỏi đã quen ngay Tiêu Tương
Tương. Để giúp tôi cân bằng tâm lý, anh ta đã hứa suông với tôi, nói ban
anh ta sắp có nhân viên mới, đến lúc đó anh ta sẽ chọn ra người ưu tú nhất giới
thiệu cho tôi.
Tên tiểu tử đó đã vỗ ngực thùm thụp nói: “Em gái yên tâm,
chuyện lớn cả đời của em cứ để anh trai lo!”
Lời anh ta nói đương nhiên chỉ nghe để đấy thôi, chứ hy vọng
vào anh ta, chỉ sợ tôi sẽ chết già mất. Không ngờ Điền Tịnh vẫn còn nhớ chuyện
đó, còn tôi chỉ cảm thấy buồn cười. “Anh ta chỉ nói thế thôi, cậu tưởng thật
chắc. Cả ngày từ sáng đến tối, anh ta chỉ lẩn quẩn bên Tiêu Tương Tương, còn
thời gian đâu mà quan tâm đến chuyện của người khác nữa!”
Tôi nói thế cũng chẳng oan, gần đây có thấy bóng dáng của
anh ta đâu! Có nhắm mắt tôi cũng biết anh ta đang chui rúc ở xó xỉnh nào.
Hôm nay, sau khi tan làm, ở trong tiểu khu tôi còn bị mẹ anh
ta gọi lại. Bà thăm dò tôi: “Phiên Phi à, con và Nhất Minh thân nhau, chuyện
của nó, con nhất định cũng biết. Con nói cho bác nghe, tên tiểu tử chết tiệt đó
có phải tìm được đối tượng rồi không? Cả ngày từ sáng đến tối đều không ở nhà.”
Rõ ràng bà Chu không hay
biết gì, tôi lấy làm lạ, tại sao Chu Nhất Minh lại giấu mẹ? Nhưng anh ta không
nói chắc là cũng có lý do riêng, tôi không thể gây phiền phức cho anh ta được,
bèn nói dối là không biết. Sau khi nói vài câu qua loa lấy lệ, tôi liền gọi
điện cho anh ta thẩm vấn: “Anh làm sao thế? Sao không nói cho mẹ anh biết là
anh có bạn gái mới rồi? Tiêu Tương Tương cũng có xấu xí gì đâu?”
“A Phi, em không biết đâu, anh trai đang buồn phiền vì
chuyện này đây. Anh chưa nghĩ ra là phải nói với mẹ anh thế nào.”
“Nói thẳng ra được rồi. Anh có bạn gái là chuyện tốt, mẹ anh
vui mừng còn không hết nữa là, anh còn phiền muộn cái nỗi gì?”
“Mẹ anh hy vọng anh sớm tìm được bạn gái phù hợp, nhưng nếu
anh tìm được một người đã từng ly hôn thì em nói xem, mẹ anh có chấp nhận
không?”<>
Hả? Tôi thực sự sốc nặng. “Tiêu Tương Tương đã từng ly hôn?”
Chu Nhất Minh nói là sau khi anh ta bộc bạch cõi lòng mình,
Tiêu Tương Tương đã tâm sự với anh ta như thế. Cô ta nói đã từng trải qua một
cuộc hôn nhân thất bại ngắn ngủi, anh ta có thể thông cảm và chấp nhận không?
Nếu không thể thì không cần miễn cưỡng, hai người có thể làm bạn.
“Vậy anh có thể thông cảm và chấp nhận không?”
“Anh có thể, nhưng anh biết mẹ anh thì kh