
tôi cứ coi như chẳng có chuyện gì.
Hễ đụng đến vấn đề đó là ông lại nói nhẹ như không: “Con và Chu Nhất Minh chẳng
phải quan hệ rất tốt sao? Bố thấy con và nó rất hợp nhau, nếu thực sự không tìm
được đối tượng nào thích hợp thì cứ yêu nó là được rồi.”
“Anh ta... anh ta
làm sao mà được! Không phải bố không biết, con mà đi giày cao gót thì còn cao
hơn anh ta.”
Ông thản nhiên
thốt ra một câu: “Trong mắt phụ nữ, chẳng lẽ chiều cao và mức độ tốt xấu của
một người đàn ông lại liên quan đến nhau?”
“Trong mắt người
khác thì con không biết, trong mắt con thì có liên quan.”
Trước nay tôi đều
thích mẫu đàn ông cao ráo. Trong mắt tôi, đàn ông cao dưới một mét tám thì
không thể gửi gắm cả đời được. Ý trung nhân của tôi phải là một người cao to,
đẹp trai, phong độ, phóng khoáng.
Ông nheo mắt nhìn
tôi vẻ không hài lòng. “Bố nghe nói, trong mắt con trai, một phụ nữ tốt hay xấu
cũng liên quan đến vóc dáng của người ấy, về mặt này hình như con cũng không có
ưu thế cho lắm.”
Câu nói của ông
chọc vào đúng điểm yếu khiến tôi thấy chán nản chẳng buồn ăn nữa. Khi dì Thạch
lên gọi xuống ăn cơm, tôi dẩu môi, lắc đầu, giậm chân nói: “Không ăn, không
muốn ăn!”
Dì Thạch là mẹ kế
của tôi, lúc tôi học đại học năm thứ nhất thì mẹ tôi bị bệnh rồi qua đời, ba
năm sau bố tôi lấy dì ấy. Mặc dù khoác trên mình một nửa chức vụ của người mẹ
nhưng trong mắt tôi, dì Thạch luôn là một nàng dâu ép dạ cầu toàn. Dì ấy mỉm
cười khuyên nhủ: “Ít nhiều cũng ăn một chút đi, hôm nay có món bún thịt hấp mà
con thích ăn đấy. Dì cất công ra tận ao sen ở ngoại ô thành phố hái lá sen tươi
về hấp đấy.”
Mặc dù trước nay
tôi không ưa người mẹ kế này cho lắm nhưng điều đó cũng không thể ngăn ăn, ngăn
uống được. Mỗi lần ăn những món dì ấy nấu, tôi thường làm bộ chê bai này nọ.
Nhưng nói thật, trình độ nấu ăn của dì ấy rất cừ. Về mặt này, mẹ đẻ tôi còn
thua xa. Nhưng trước mặt dì ấy, tôi luôn nói mẹ tôi nấu ăn ngon nhất.
Nghe nói hôm nay
dì Thạch làm món bún thịt hấp lá sen, tôi đã chảy nước miếng vì thèm. Đang định
nhân đà này xuống chén một bữa no nê nhưng bố tôi không cho tôi cơ hội.
“Nó không ăn thì
thôi, con gái chúng nó thích giảm béo, không ăn nhiều thịt. Bà đừng làm hỏng kế
hoạch ăn kiêng của nó.”
Thế là món bún
thịt hấp của tôi đã tan thành mây khói. Nhưng tôi không có thời gian mà đau
lòng vì nó, lời nói của bố đã thức tỉnh tôi trước một nguy cơ còn quan trọng
hơn nhiều. Trở lại phòng riêng, đứng trước tấm gương lớn, nghiêng trái rồi lại
nghiêng phải, không thể không thừa nhận, tôi nên ăn ít thịt đi một chút, nếu
không lại phát phì thêm mất. Sao tôi lại dễ béo như thế chứ? Cơ bản là do hồi
bé chế độ ăn uống không hợp lý.
Từ nhỏ tôi đã rất
béo. Hồi đó tôi đã có biệt danh là “Bé bự”. Ai cũng có thể béo, chỉ cần bạn ăn
nhiều.
Ngày ấy tôi ăn
rất tốt. Bắt đầu từ hồi hơn một tuổi, bất kể cái gì đôi bàn tay bé nhỏ của tôi
có thể với được cũng đều cho vào miệng cả, tóm được cái gì là ăn cái ấy. Có lần
tôi nuốt nhầm phải ba viên bi thuỷ tinh màu sắc sặc sỡ vì cứ tưởng là viên
đường. Sau khi phát hiện ra, bố mẹ tôi vội vội vàng vàng bế tôi vào bệnh viện.
Bác sĩ nói vấn đề này cũng không đáng ngại lắm, chỉ cần không phải là vật sắc
nhọn thì đa phần sau khi nuốt phải, nó sẽ tự động thải ra theo đường đại tiện,
bảo bố mẹ đưa tôi về nhà và lưu ý khi tôi đi vệ sinh. Báo hại bố mẹ tôi hai
ngày liền hôm nào cũng phải cẩn thận kiểm tra cái thứ không mấy thơm tho đó,
cho đến khi nhìn thấy mấy viên bi mới thở phào nhẹ nhõm.<>
Lớn thêm chút
nữa, tôi bắt đầu phân biệt được cái già ăn được, cái gì không. Còn nhớ có lần
mẹ tôi mua một túi đào về, treo sau cánh cửa rồi nói dối tôi trong túi là con
rắn, dặn đi dặn lại không được đụng vào, cẩn thận không nó cắn.
Thật sự bà đã
đánh giá quá thấp trí thông minh của tôi. Sau khi bà đi khỏi, tôi chăm chú nhìn
cái túi một hồi rồi đoán nhất định không phải là con rắn. Bởi vì rắn thì phải
động đậy, còn chiếc túi từ đầu đến cuối không thấy động tĩnh gì. Cuối cùng, tôi
lấy hết can đảm kéo chiếc ghế lại gần rồi trèo lên thám thính tình hình. Khi
nhìn thấy trong túi đích thực là những quả đào chín mọng tươi ngon, tôi vui
sướng như mở cờ trong bụng. Không chần chừ gì nữa, mỗi tay ôm một quả, tôi trèo
xuống ghế rồi chẳng rửa ráy gì, cho tuột vào mồm ăn ngon lành.
Kết quả là khi mẹ
tôi đi làm về liền thấy cảnh tượng tay và miệng tôi đều bị ngứa, khó chịu vô
cùng. Trước khi ăn đào mà không rửa thì những chiếc lông tơ của nó sẽ khiến
người ta ngứa ngáy, tôi không cẩn thận nên bị dính phải. Bà vừa tức vừa lo
lắng, vừa giải quyết vấn đề ngứa ngáy của tôi vừa ra sức giáo huấn tôi một
trận.
Cái kiểu vớ được
gì ăn nấy như thế có thể không béo được sao? Tôi càng lớn càng giống cái thùng
phi di động. Mặt tròn xoe, thân hình đẫy đà, bắp tay, bắp chân trắng nõn nà,
mũm mĩm. Khu vực quanh nhà tôi, trai gái lớn bé, những ai biết tôi đều không
bao giờ gọi tên tôi mà toàn gọi là “Bé bự”.
Đến tận bây giờ,
Chu Nhất Minh vẫn hay gọi tôi như thế. Tôi nghe rất chướng tai, không cho