
Ba từ đó kết
hợp với nhau giống như một bức tranh thơ mộng vậy. Có điều một nha đầu béo bự
như tôi mà được gọi bằng cái tên này, không khỏi khiến người ta có cảm giác
người không xứng với tên.
Hồi nhỏ tôi không cảm thấy gì, sau này lớn lên mới thấy cái
tên này thật phiền phức. Nhất là sau khi tên trung học, một vài nam sinh trong
trường mới nghe tên chưa thấy mặt thì đều mơ tưởng, đến khi tận mắt nhìn thấy
lại tỏ ra vô cùng thất vọng: “Cô ấy là Yên Phiên Phi sao? Thân hình như thế thì
bay sao nổi.”
Nghe được câu này, tôi thấy rất buồn, chỉ là không nói ra mà
thôi. Dẫu sao một cô gái mười mấy tuổi cũng không thể quá ghê gớm, tỏ ra là một
người không có giáo dục được. Nếu là hồi học tiểu học thì tôi đã cho họ một
trận rồi.
Vì thân hình béo ú nên sau khi vào tiểu học tôi bắt đầu bị
người ta chê cười, còn gán cho tôi không ít những biệt danh khiếm nhã như “con
lợn béo”... Tôi là đứa có tính “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” điển hình,
trongn môi trường quen thuộc thì xưng hùng xưng bá nhưng hễ đến chỗ xa lạ thì
lại nhát như thỏ đế. Thế nên khi mới vào trường tiểu học, bạn bè có trêu chọc
thế nào tôi cũng không dám nói gì, chỉ ngậm ngùi mặc cho người ta bắt nạt.
Về sau có lần tôi bị một nam sinh trong lớp trêu đến mức
lòng tự trọng bị tổn thương, không thể chịu được nữa. Tôi muốn quyết đấu “một
trận sống còn” với cậu ta nhưng sợ một mình không đấu lại được, liền nghĩ ngay
đến Chu Nhất Minh, người đã từng cùng tôi “kề vai sát cánh chiến đấu” nơi đồng
ruộng mênh mông, tôi chạy ngay sang lớp bên cạnh cầu cứu anh ta “chi viện tác
chiến”.
Chu Nhất Minh đồng ý hỗ trợ ngay. Anh ta đi cùng tôi về lớp
học, chỉ về phía cậu bạn đã chế giễu tôi, nói: “Em cứ xông lên, đừng sợ không
đánh lại được nó, cứ đè bẹp nó cho anh!”
Được anh ta “xúi giục”, tôi tràn đầy khí thế xông lên,
thoáng cái đã vật cậu ta ngã bổ nhào xuống đất rồi đánh cho một trận no đòn,
những nắm đấm vung tới tấp. Tên nam sinh đó bình thường cũng xưng hùng xưng bá
lắm, lần đó bị tôi đánh, la khóc inh ỏi.
Chu Nhất Minh căn bản không giúp gì, chỉ đứng một bên vỗ tay
cổ vũ: “Đánh hay lắm, đánh quá đỉnh, đánh đến con chó con phải kêu gâu gâu.”
Trong trận ẩu đả đó tôi đã giành “thế áp đảo” và thắng lợi
hoàn toàn. Mặc dù cậu bạn đó khóc sướt mướt chạy đi mách thầy, làm kinh động
đến các bậc phụ huynh, sau khi về nhà, tôi bị mẹ phạt quỳ xuống tấm ván giặt
quần áo nhưng cuộc ẩu đả đã giúp uy thế của tôi trong lớp học tăng cao, không
ai dám chế nhạo tôi béo ị nữa, bằng không tôi mà tức lên thì bọn họ chỉ có nước
đi đời nhà ma. Cân nặng của tôi là khuyết điểm nhưng đồng thời cũng là ưu thế,
không tin thì cứ đến mà xem, xem tôi vật cậu ta ngã rồi cưỡi lên đấm đá thế
nào.
Thời tiểu học không kiêng kỵ chuyện cưỡi lên người bạn nam
để đánh, chứ lên trung học rồi tôi chẳng dám ngang ngược như thế nữa. Ngày ấy
vì rất nhiều lý do, tất cả các nhà máy được xây dựng vào những năm 90 đều di
dời đi nơi khác, cũng phải mất vài năm để di chuyển toàn bộ đến các tỉnh lỵ,
giáp ranh với nhà máy lớn ở thành phố. Bố mẹ tôi là những công nhân thuộc tốp
cuối cùng rời nhà máy cũ, năm đó vừa vặn tôi tốt nghiệp cấp một nên theo bố mẹ
chuyển lên tỉnh học trung học.
Vào môi trường khác, là lính mới nên tôi lại bị lép vế. Ở
đây, dẫu gì cũng là địa bàn của người ta, học sinh thành thị ai nấy đều như
những chú chim công, còn tôi chẳng khác gì con chim sẻ, đâu dám đối đầu với bọn
họ. Cho nên khi bọn con trai trong lớp trêu tôi béo, tôi không dám đấu lại bọn
họ, đành ra sức ăn kiêng, ra sức giảm béo.
Ăn kiêng, giảm béo là một việc vô cùng gian khổ, hiệu quả
lại rất thấp. Thức ăn hằng ngày chủ yếu là rau củ quả nhưng cũng không dám ăn
nhiều, đói đến mức mặt mũi tái xanh tái mét mà cũng chỉ giảm được hai cân.
Cố gắng được một tuần thì thực sự không thể chịu được nữa,
tôi ăn một bữa no nê, sau đó đứng lên bàn cân cân thử. Hic, khó khăn lắm mới
giảm được hai cân, giờ lại tăng cân rồi.
Bực mình quá! Tất cả thành công cốc rồi, không giảm béo giảm
biếc gì nữa! Muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, cái cân nặng bỏ đi này thích
thế nào thì thế ấy. Còn những lời trêu chọc của đám nam sinh kia thì tạm thời
coi như gió thoảng bên tai là xong.
Thân hình tôi bây giờ so với ngày ấy đã gầy đi rất nhiều
rồi. Ngày trước tôi như cái thùng phi di động, về căn bản là không có eo. Nhiều
lần thử giảm béo nhưng lần nào cũng bỏ dở giữa chừng. Sau này có thể gầy được
một chút là “nhờ” hai lần thi vào đại học.
Sau khi thi rớt đại học lần thứ nhất, áp lực tâm lý không
còn mặt mũi nào nhìn các bậc phụ huynh đã khiến tôi gầy đi trông thấy. Áp lực
càng lớn khi lựa chọn ôn thêm một năm rồi thi lại, năm đó tôi lao vào học như
điên! Trong khi dốc sức nâng cao thành tích học tập thì không ngờ tôi cũng vì
thế mà gầy đi. Lần này vô tình lại giảm béo thành công.
Tuy bây giờ nói là gầy hơn ngày trước nhưng thân hình cũng
chưa được thon thả cho lắm, vẫn có thể nói là “châu tròn ngọc sáng” hay đầy
đặn. Đây đều là những từ tôi thích nghe.
Dì Thạch biết tôi rất nhạy c