
c? Về đến nhà, tôi uống hết một chai rượu trắng và không ngừng ngửa lên trần
nhà cười trong cơn say. Tôi cười mình quá si tình, quá ngu ngốc. Đó chính là
người đàn ông mà tôi từng dốc hết tâm sức sao? Anh ta lại là hạng người đó sao?
Tôi thấy rất đau đớn, toàn thân như mụ mị.
Lúc này tôi mới nhận thấy sự vĩ đại
trong ngôn từ tiếng Hoa. Bên trái chữ “hôn” (婚) là chữ “phụ nữ” (女), chữ “mơ màng” (昏) bên phải có liên quan tới “bóng tối”,
“nhận thức hồ đồ”… Còn bên trái chữ “nhân”(姻)tương tự cũng là chữ “phụ
nữ” (女), chữ “nhân” (因) bên phải cũng liên quan tới “nguyên
do”, “ỷ lại, thuận theo”… Khi hai chữ “hôn” (婚) và “nhân” (姻)đứng cạnh
nhau, sẽ tạo nên cái gọi là
“hôn nhân”, nghĩa là người phụ nữ đã mơ màng. Tôi chính là người phụ nữ
đã mơ
màng, hồ đồ, thần kinh mất tỉnh táo để đi vào cuộc hôn nhân đầy bóng đen này.
Tôi quá trong sáng, không có chút kinh nghiệm xã hội. Như vậy rất dễ bị
những
gã đàn ông tồi tệ như Sử Tiểu Sinh lừa gạt.
Tôi nói được với ai về nỗi đau của mình
đây? Tôi biết chuyện anh ta ngoại tình nhưng lại không thể nói cho bất kì ai.
Nếu mẹ tôi biết được, thật mất mặt quá. Lúc đầu vì tôi lấy anh ta, mẹ suýt nữa
tức chết. Nếu biết hôm nay tôi bị thế này, nhất định mẹ sẽ cười tôi. Tôi từng
như bao thanh niên khác, cười nhạo câu “môn đăng hộ đối” nhưng giờ đây tôi đã
hiểu ra lời giáo huấn hàng nghìn năm nay có lí của nó: nếu điều kiện hai bên
nam nữ khác biệt nhau quá lớn, thì dù có yêu thương, gắn bó với nhau, tình yêu
đó cũng yếu ớt, dễ bị gục ngã. Trước khi lấy nhau, tôi và Tiểu Sinh đã cam kết
với nhau, sau khi kết hôn, lỗi lầm gì cũng có thể tha thứ cho nhau. Duy nhất có
chuyện “đàn ông ngoại tình” là không thể tha thứ được. Kết cục duy nhất chỉ là
li hôn.
Trong nguyên tắc sống của hai vợ chồng
tôi, tôi sẽ không thể sống cùng một người đàn ông đa tình. Bất luận ra sao, tôi
cũng phải li hôn với anh ta. Từ sau khi bị tôi tận mắt chứng kiến cảnh tại tiệm
tạp hóa, anh ta không còn về nhà nữa. Để mau chóng li hôn, tôi đành gọi điện
thoại, kêu chồng về. Chiều hôm sau, anh ta phóng xe máy về. Tôi lạnh lùng không
thèm để ý. Anh ta ngượng ngùng đi lại trước mặt tôi, hỏi tôi kêu anh ta về nhà
có chuyện gì. Nếu không có chuyện gì thì anh ta đi vì ngoài tiệm hiện rất bận,
không thể ở nhà được lâu. Nói xong, anh ta định bỏ đi. Tôi gọi lại, rút tờ giấy
li hôn đã viết sẵn từ trong ngăn bàn ra, kêu anh ta kí. Khi nhận tờ đơn, anh ta
sững sờ, vội vã đọc rồi cầm lấy bút. Tôi cứ ngỡ anh ta sẽ nhanh chóng kí lên tờ
đơn nhưng lúc đó lại thấy Tiểu Sinh dừng lại, nhìn tôi hỏi, “Em muốn li hôn thật
sao?” Tôi trừng mắt nhìn anh ta, gật đầu không chút do dự. Thấy tôi kiên quyết
như vậy, anh ta lại nói, “Anh có thể nhận lời li hôn với em nhưng con trai phải
thuộc về anh. Nếu em chịu để lại con trai, anh sẽ kí. Nếu không, mọi chuyện
đừng nói nữa.” Anh ta không nêu ra bất cứ điều kiện gì, chỉ nêu ra điều kiện
này nhưng cũng là chỗ chí mạng nhất của tôi. Những điều kiện khác, tôi đều có
thể bỏ qua, như nhà cửa, tiết kiệm ngân hàng, nhưng duy nhất có điều kiện này,
tôi quyết không thể buông. Chỉ mới nghĩ tới thằng con kháu khỉnh và thông minh,
tôi đã ngần ngừ. Con trai là thứ mà tôi yêu nhất trên đời, là sinh mạng của
tôi. Nếu mất con trai, sinh mạng tôi cũng mất. Nếu không có con trai, tôi thấy
cuộc đời thật vô vị. Xem ra Sử Tiểu Sinh đã nhắm đúng nhược điểm của tôi. Để
giữ lại con trai, tôi phải ở lại nhà này, và âm mưu li hôn của tôi đã bị anh ta
đánh tan dễ dàng như vậy. Tuy không li hôn nhưng tình cảm vợ chồng đã tan vỡ.
Thời gian đầu, chúng tôi luôn cãi vã, nhưng sau đó ngay cả hứng cãi nhau cũng
không còn. Thế nên chúng tôi bắt đầu chiến tranh lạnh kéo dài.
Từ sau khi phát hiện anh ta ngoại tình,
tôi không còn tha thứ nổi nữa. Tôi đã vô cùng chán ghét anh ta. Vừa nhìn thấy
anh ta, tôi đã buồn nôn. Anh ta đã ngủ với dạng đàn bà như Tiểu Mai, ai biết
được anh ta có mắc bệnh truyền nhiễm gì không? Nói không chừng, anh ta đã bị
Tiểu Mai truyền bệnh HIV rồi. Tôi còn muốn sống thêm vài năm, không muốn làm kẻ
bị hại bất hạnh. Tôi như kẻ mắc bệnh tâm lí, quyết không cho anh ta đụng tới
người, chứ chưa nói tới sinh hoạt tình dục. Thực ra, những phản ứng của tôi với
anh ta căn bản không có chút tác dụng. Trái lại, anh ta càng ra sức “trêu hoa
ghẹo nguyệt” bên ngoài. Sử Tiểu Sinh là dạng đàn ông đa tình “có mới nới cũ”.
Cùng với việc kinh doanh của tiệm sửa xe ngày một khá hơn, sau khi tiết kiệm
được một số tiền, tính háo sắc bản năng của anh ta càng được phát huy triệt để.
Đàn bà dù đẹp hơn, chỉ cần anh ta chơi chán rồi cũng bị tiện tay vứt bỏ như
quần áo cũ. Chả mấy chốc, cô gái làng chơi Tiểu Mai cũng bị anh ta bỏ rơi. Tiểu
Sinh bắt đầu tìm kiếm những kích thích mới.
Một lần, tôi từ nhà mẹ đẻ về nhà, quên
mất không mang chìa khóa, liền tiện đường ghé qua tiệm sửa xe của chồng để lấy
chìa khóa. Anh ta không có ở tiệm. Nghe người làm nói anh ta đang gội đầu ở
tiệm gần đó. Khi tôi đi vào tiệm gội đầu, thấy anh ta và cô gội đầu đang cười
nói vui vẻ. Vừa nhìn