XtGem Forum catalog
Ai Là Kẻ Thứ Ba

Ai Là Kẻ Thứ Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323224

Bình chọn: 9.00/10/322 lượt.

i của tôi có rất

nhiều. Tôi vừa nói vậy, Đới Minh đã cuống lên nói, nếu như vậy, anh ta

sẽ giết tôi. Tuy tôi biết anh ta nói đùa nhưng anh ta quan tâm tới tôi

như vậy, tôi rất vui mừng. Nhưng từ sau khi lấy anh ấy, những chuyện như vậy dường như không còn nữa. Có lúc, tôi nói chuyện, anh ta còn lười

không thèm đáp lại.

Sau khi lấy nhau, điện thoại di động của Đới Minh luôn là vật bất li

thân. Ngay cả khi đi tắm, anh ta cũng mang nó vào toilet. Tôi cũng không rõ tại sao anh ta lại đề phòng tôi đến vậy. Lẽ nào anh ta có người đàn

bà khác? Hơn nữa dẫu anh ta có để điện thoại trên bàn, tôi cũng không

thèm xem tin nhắn của anh ta. Tôi thực sự không hiểu tại sao suy nghĩ

khi làm vợ và làm nhân tình lại không giống nhau. Trước đây khi làm nhân tình, tuy Đới Minh và tôi toàn tranh thủ hò hẹn nhưng do quá bận rộn,

không phát hiện được hết về nhau, còn giờ đây ngày nào cũng nằm ngủ cùng một giường, mọi thói quen của anh ta cứ phô bày trước mắt tôi. Khi ngủ, anh ta ngáy rất to, ồn ào khiến thần kinh của tôi có phần bạc nhược

hẳn. Nhưng giờ đây ngay cả tiếng ngáy của anh ta, tôi cũng không thể

thường xuyên được nghe thấy. Đới Minh luôn bận rộn tới mức thường xuyên

không về nhà ngủ.

Trong một số đêm mất ngủ, tôi bắt đầu lấy Đới Minh và Kim Bảo ra so

sánh. Kim Bảo ngoài tính vô tư, không biết quan tâm chăm sóc ra, tuy

việc kinh doanh rất bận nhưng vẫn giúp tôi làm việc nhà. Tuy anh ấy

không nhớ được ngày sinh nhật của tôi, ngày kỉ niệm đám cưới của chúng

tôi nhưng khi tôi bị bệnh dù rất vặt vãnh, anh ấy cũng chăm sóc rất kĩ

lưỡng. Còn Đới Minh, dù đẹp trai hơn Kim Bảo nhưng chỉ biết nói mồm. Sau khi chúng tôi lấy nhau được hơn hai tháng, anh ta lấy đủ mọi lí do để

không về nhà. Có lần, tôi đau bụng khủng khiếp, gọi điện cho anh ta, anh ta còn bực dọc nói: “Em không thể tự đi tới bệnh viện được sao? Anh

đang bàn chuyện làm ăn!” Tôi thật không hiểu nổi sao muộn như vậy mà anh ta còn bàn chuyện làm ăn, càng không thể hiểu nổi tại sao trước đây khi ở bên tôi các tối, anh ta không có chuyện làm ăn gì để bàn sao? Lẽ nào

chuyện làm ăn quan trọng hơn vợ? Điều khiến tôi nực cười hơn là Đới Minh còn nói với tôi rằng: “Sao em lại già hơn hai năm trước nhỉ?” Đới Minh

lớn hơn Kim Bảo hai tuổi, lớn hơn tôi năm tuổi. Có tôi thấy anh ta già

hơn hai năm trước nhưng anh ta ngày càng chải chuốt, đồ veston hàng hiệu có mấy bộ, đồng hồ đeo tay cũng hàng hiệu. Anh ta thường ngày luôn ăn

đồ bổ dương tráng thận, nhưng bổ gì không biết lại không bằng hồi trước. Tôi đoán anh ta hẳn dồn hết công sức ra bên ngoài rồi. Nhưng ngay lập

tức tôi cho rằng đó chỉ là suy đoán của tôi, Đới Minh ắt không như vậy,

chúng tôi đến được với nhau không dễ dàng gì, phải trân trọng mới đúng.

Tôi thừa nhận anh ta là một người đàn ông háo sắc. Có thể anh ta ở ngoài cũng có làm gì bậy bạ với người đàn bà khác nhưng tôi nghĩ tình cảm của anh ta với họ không phải là thật. Không phải là thật thì tốt, tôi cũng

không đòi hỏi gì cao.

Hôn nhân có thể đúng là nấm mồ của tình yêu. Trước đây Đới Minh ngày

nào cũng nhung nhớ tôi thì ngay sau khi lấy được nhau, tôi có muốn tìm

anh ta cũng rất khó khăn. Nói thật lòng, tôi không nỡ rời bỏ con trai

mình, thường đi thăm con. Còn Đới Minh thì vứt ngay con trai anh ta cho

vợ như thảy một gánh nặng, để anh ta tự do tự tại. Tháng năm năm nay, em gái Đới Minh mang con tới nhà tôi chơi. Đứa trẻ mới năm tuổi, rất

nghịch ngợm. Em gái anh ta ra ngoài mua sắm, nhờ tôi trông hộ đứa nhỏ.

Để chiều em chồng, tôi ra sức trông thằng nhỏ nhưng lúc làm cơm đãi

khách, tôi để nó chơi một mình. Thằng bé loay hoay tự chơi không may bị

ngã, nằm khóc trên nhà, đúng lúc đó mẹ nó từ cửa đi vào đã lập tức xị

mặt ra nói: “Thật ác độc, ngay cả con trai đẻ của mình không cần cũng

thôi không nói làm gì, còn đánh con trai của người khác!” Tôi thực sự

không thể giải thích rõ được. Sao tôi lại khổ thế nhỉ? Gia đình Kim Bảo

trước đây đối với tôi tốt biết bao. Cũng may lúc đó Đới Minh vừa về,

nghe em gái nói vậy, liền mắng: “Sao cô có thể nói như vậy được, dù sao

đó cũng là chị dâu cô!” Lời nói của Đới Minh khiến tôi được an ủi phần

nào nhưng em gái anh ta lập tức đốp ngay: “Chị dâu tôi đang ở khu lầu số bốn cơ!” Tôi biết vợ cũ của Đới Minh hiện giờ sống ở đó, lòng tôi chặt

đau khổ vô cùng. Xem ra cả nhà Đới Minh đều không thừa nhận tôi. Nhưng

tôi vẫn nghĩ, Mặc kệ họ, chỉ cần tôi và Đới Minh sống bên nhau, cũng

không phải tôi sống với họ. Chỉ cần Đới Minh tốt với tôi là được.

Hôn nhân lại giải thể.

Ngày 20.5.2004 là kỉ niệm ngày cưới của tôi và Đới Minh. Tôi nghĩ hôm nay phải chúc mừng thật long trọng nhưng gọi mãi, di động của Đới Minh

không liên lạc được. Không thể ra tiệm ăn được, tôi một mình ở nhà làm

đầy một bàn thức ăn, khổ sở chờ Đới Minh về cùng ăn mừng. Nhưng đợi mãi

tới tám giờ tối cũng không bóng dáng anh ta đâu. Tôi bực mình mở chai

rượu vang, uống hết sạch. Vừa uống tôi vừa nghĩ tới Kim Bảo. Tuy anh ấy

không nhớ tới kỉ niệm ngày cưới nhưng phần lớn đều ở nhà các tối, cả nhà quây quần vui vẻ. Hôm đó, tô